Chương trước
Chương sau
"Dương Minh, tại sao lại là hắn?" Black Widow thì thào: "Ta đã giao thủ với hắn, cũng không cảm thấy hắn có bao nhiêu lợi hại cả"
Đã giao thủ? Hắc Thử và Phong Đao cùng sửng sốt, lão đại nhà mình đã đánh với Dương Minh? Chẳng qua, nghĩ đến công phu siêu cấp khủng bố của Black Widow, thì nàng ta thấy Dương Minh không có bao nhiêu lợi hại cũng là bình thường.
"Như vậy đi, các người đi điều tra vị trí của Ngô Minh, xem hắn rốt cục có nằm trong tay của Bạo Tam Lập hay không?" Black Widow lập tức nói: "Còn Dương Minh, các người phải cố gắng không đấu với hắn, tốt nhất đừng phát sinh xung đột gì"
"Vâng!" Hắc Thử cùng Phong Đao đáp.
Hai người đi rồi, Black Widow mới lặng lẽ thở dài: "Điều tôi có thể làm, chỉ có như vậy thôi"
Mấy hôm trước bận muốn chết luôn, chỉ còn hai ngày nữa là đến năm mới rồi, Dương Minh đã không còn làm chuyện gì, rãnh rỗi đến nhàm chán luôn, ngày nào cũng đến chổ đám Lý Cường, dạy bọn họ một ít võ cùng phương pháp huấn luyện.
Những người này vốn có căn cơ tốt, cho nên tiến bộ rất là nhanh, có thể nói còn nhanh hơn cả Dương Minh lúc đó. Điều này làm cho hắn có chút xấu hổ, chẳng qua, nghĩ lại những người này đều là đệ của mình, trong lòng cũng đỡ quê một chút.
Dương Minh có một thứ mà bọn họ vĩnh viễn kém xa, đó chính là nhãn lực. Dương Minh có thể phóng dao chính xác vào một mục tiêu rất là xa, nhưng những người này không thể làm được. Đó là sự chênh lệch.
Bọn họ tiến bộ, thì Dương Minh cũng tiến bộ. Cho nên, muốn đuổi kịp Dương Minh, cho dù có lái xe máy phóng theo cũng không kịp. Huống chi Dương Minh còn không truyền hết kỹ xảo cho họ, cái này cũng không phải do Dương Minh keo kiệt, mà bây giờ hắn là đồ đệ của vua sát thủ, không được sự cho phép của Phương Thiên, mà tùy tiện truyền thụ mày cái này cho bọn họ thì có vẻ không ổn. Quan trọng nhất chính là vua sát thủ là nhất truyền!
Trong khoảng thời gian này, chổ giải trí Ngu Nhạc Thành của Dương Đại Sơn có vẻ rất náo nhiệt, chẳng qua, cũng có không ít vấn đề. Vì ông ta chưa từng làm nghề này, nên thực phẫm và hàng hóa mỗi ngày đều không nắm rõ, vì thế tạo thành lãng phí rất lớn.
Hơn nữa, Dương Đại Sơn lại là người rất trọng sỉ diện, vì thế mỗi ngày ở Ngu Nhạc Thành đều xuất hiện giảm giá hoặc miễn phí. Nhìn thì có vẻ rất là đông khách, nhưng thật ra là không kiếm được tiền. Trừ việc chi tiền cho nhân viên, ngay cả cân bằng thu chi cũng không đạt được.
Vốn tưởng rằng tình huống này chỉ sẽ kéo dài một thời gian ngắn, nhưng có rất nhiều người thuộc cái loại có tiện nghi thì cứ muốn chiếm nữa, được một lần ưu đãi liền muốn lần hai, hơn nữa những người này đều cảm thấy Dương Đại Sơn có gia nghiệp căn bản không kém bọn họ, mà Dương Đại Sơn lại mắc bệnh sỉ nặng quá, cho nên không nói ra được. Người ta nói rất là dễ nghe, nói cái gì là đến ủng hộ cho.
Những miễn phí cho quá nhiều người rồi, làm Dương Đại Sơn bắt đầu kêu khổ, đến cuối cùng chịu không nổi nhiệt đành phải lấy giá 50%, nhưng lần đó, tất cả mọi người đều không muốn, nói rằng, bạn bề với nhau, còn lấy tiền à?
Chẳng qua, tiền thì vẫn phải lấy, cũng không đắt lắm, nếu không muốn nói là rẻ hơn những chổ khác. Nhưng có một điều tốt là, một nhóm người đã không tới rồi, nhưng phí tổn cũng không giảm được bao nhiêu. Ngu Nhạc Thành mỗi ngày đều phải tốn nhiều tiền, không kiếm tiền thì thôi, còn thưởng tiền nữa. Hết cách rồi, Dương Đại Sơn đành phải hủy bỏ chính sách 50%, chỉ giảm 10% thôi.
Đến lúc này, những người chuyên đến ăn chùa ăn lập tức náo loạn lên, nói cái gì mà bạn bè tốt với nhau, đến ăn là nể mặt rồi, còn tính tiền gì nữa. Mấy thằng dân đen thất học nó vậy đó, cả cuộc đời chỉ muốn ăn chùa và ăn chùa, không hiểu cái đạo lý ăn cơm trả tiền là thế, mà quan trọng hơn nữa là, ăn chùa rồi mà còn la cho to lên, kêu gào này nọ, tưởng mình là ông nội của thiên hạ, không hiểu trong đầu tụi này nó có óc để suy nghĩ nữa hay không?
Những người đếu ăn chùa đều bắt đầu gây chuyện, nói cái gì mà mở quán làm ăn mà không biết mặt mũi gì hết, rồi cái gì mà kiếm tiền thì không phải một mình ông kiếm đâu, rồi còn nói ông ta quá đáng! Nói cái gì mà cùng giá với nhau, tại sao chúng tôi lại phải đến chổ của ông ăn? Đi chổ khác ăn không được sao? Vì sao lại phải đến đây? Những người này nổi điên lên, lập tức bỏ đi hết phân nửa, hơn nữa còn nói xấu này nọ về Dương Đại Sơn. Thật là, đụng đến tiền rồi như điên lên, có mấy đồng lẻ mà cũng không dám trả, thế mà chịu chi mấy trăm ra để chơi gái. Haizzz. ngay cả Bạo Tam Lập mặc dù là lão đại hắc bang, nhưng miệng đời rất đáng sợ, cho dù hắn có lợi hại cách mấy thì cũng không quản được mấy cái miệng méo xẹo này!
Thời xưa ngay cả hoàng đế của không quản được thứ dân nói cái gì chứ đừng nói là Bạo Tam Lập.
Vì thế, tự sau cái vụ án này, bắt đầu có người đồn đãi đâm sau lưng Dương Đại Sơn, nói là: "Nói cho nghe cái này, các người đừng đi đến Ngu Nhạc Thành của Dương Đại Sơn."
"Vì sao chứ, Dương Đại Sơn không phải bạn của ông hả?"
"Tại sao hả? Tôi nói cho ông nghe, nhưng ông đừng nói cho người khác biết! Tôi thì không nói, ông cũng là bạn của Dương Đại Sơn, cùng là bạn bè, mà đi đến chổ hắn ăn cơm, ông muốn giảm giá cũng được, nhưng hắn chỉ giảm có 10%, giống như những khách hàng khác! Cái loại người suốt ngày chỉ lo tính về tiền bạc như thế, chúng ta không cần để ý đến hắn!"
Vì thế, mọi người gật đầu, và từ đó, thanh danh của Ngu Nhạc Thành ngày càng tệ, lúc bắt đầu thì không có vẻ gì, nhưng thời gian dài thì càng thấy sinh ý ngày càng tệ.
Làm ăn là vậy đó, càng nóng thì càng nhiều người tới. Bởi vì người ta chưa từng tới, hơn nữa lại thích náo nhiệt, cho nên rất tốt, vì thế đến rất đông. Nhưng rồi, khi đã bình tĩnh lại, mọi người bắt đầu suy nghĩ, chổ này cũng có gì khác những chổ kia đâu, vì thế không đi nữa.
Dương Đại Sơn bắt đầu buồn rầu, chẳng qua, không còn biện pháp nào. Nghĩ thầm, chờ đến năm mới, người ta sẽ mời khách đi ăn cơm, có lẽ sinh ý sẽ tốt hơn được một chút.
Mỗi năm một ngày vui rốt cục đã tới. Hôm nay là hai mươi lăm tháng một năm 2008, cũng chỉ là đêm ba mươi.
Sáng sớm, cả nhà Dương Minh đã đón xe đến nhà Trần Mộng Nghiên, trước đó, cha mẹ hai nhà đã liên hệ với nhau qua điện thoại vô số lần, coi như cũng có quen thuộc, gặp mặt cũng không xa lạ.
Nhưng nhìn thấy món quà trong tay Dương Minh, Trần Phi liền cốc đầu hắn một cái: "Tiểu tử này, đến chổ chú còn mang thứ này làm gì!"
"Không phải là rượu sao, cha con nói, cái này để buổi tối hai người xử lý!" Dương Minh cười nói.
"Haha, được được. Cả năm nay chú không có thời gian yên tĩnh, hôm nay nhất định phải uống cho đã!" Trần Phi nhìn Dương Đại Hải phía sau Dương Minh, cười nói sao: "Lão Dương sao, chúng ta chính là tri kỷ đã lâu rồi!"
"Trần. đại ca." Trần Phi lớn hơn Dương Đại Hải một tuổi, cho nên cảm thấy gọi là Trần đại ca cũng lịch sự.
"Trần đại ca cái gì chứ, tôi gọi ông là lão Dương thì ông cũng gọi tôi là lão Trần là được rồi, cần gì phải nghiêm túc vậy" Trần Phi cười nói.
"Vị này là đệ muội à, nhìn còn rất trẻ nha" Trần mẫu cười nói với Dương mẫu.
Bởi vì hai nhà đối với hai đứa nhỏ đều rất hài lòng, cho nên không khí cũng rất hòa hợp. Không xuất hiện hiện tượng châm chọc khiêu khích gì.
Chẳng qua, Dương Minh vàt mn thì không dám biểu hiện hành động thân mật nào quá phận, chỉ gật gật đầu. Dù sao cũng có cha mẹ hai nhà, cho dù muốn ôm hun đắm đuối cũng không thể được.
"Lão Dương, đệ muội, vào trong ngồi đi, tôi và mẹ của Mộng Nghiên mới vừa dậy không bao lâu, vẫn còn chưa chuẩn bị xong!" Trần Phi nói: "Ở đây tôi có hai câu đối này, là lão trượng mẫu của tôi không cho mua, tự mình viết, lão thái thái đa tài đa nghệ, nên thư pháp cũng rất đẹp. Hay là ông mang về treo đi?"
"Vậy giúp tôi cảm ơn lão thái thái!" Dương Đại Hải vội vàng nói, ở trong nhà Trần Mộng Nghiên, Dương Đại Hải cảm thấy như mình có được sự tôn kính mà trước đây chưa từng có, ở nhà máy chỉ là một công nhân, nói chuyện hay làm gì đều phải khép nép, thế mà Trần Phi là một cán bộ cấp cao, nhưng lại rất thân thiện với mình.
Trần Phi và Trầu mẫu đi lấy câu đối, Dương Đại Hải và Dương mu cũng đi hỗ trợ, cho nên trong phòng khách chỉ còn lại hai người Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Có nhớ anh không?" Dương Minh hỏi.
"Không." Trần Mộng Nghiên nhìn thoáng qua mấy người lớn ở phòng bếp, sau đó nói.
"He he, không tin" Dương Minh cười xấu xa, rồi ôm lấy người Trần Mộng Nghiên, làm cho nàng hoảng sợ.
"Anh làm gì vậy? Người lớn còn ở đây mà!" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn.
"Thì đã sao đâu, đều là cha mẹ hai bên, thân thiết một chút cũng được mà" Dương Minh không hề để ý, nói.
"Ai nha. mau buông ra." Trần Mộng Nghiên thấy mẹ đã đi ra khỏi phòng bếp, muốn đi vào toilet tìm đồ vậy.
"Khụ. khụ.!" Trần mẫu ho khan hai tiếng, tuy rằng bà cũng biết, tụi trẻ bây giờ rất cởi mở, nhưng mà cũng không thể vừa ôm vừa kéo trong phòng khách chứ: "Dương Minh, Mộng Nghiên, sao hai con không ra ngoài đi dạo đi. Đúng rồi, Mộng Nghiên, không phải con muốn đi hớt tóc sao, kêu Dương Minh đi cùng con đi!"
Dù Trần mẫu nói chuyện rất nhẹ nhàng, nhưng Dương Minh vẫn có thể nghe ra hàm ý dặn dò của Trần mẫu trong đó, không khỏi có chút xấu hổ, vừa rồi mình thật quá sơ suất, không nhận thấy Trần mẫu đã đi ra.
"Dạ." Trần Mộng Nghiên xấu hổ đỏ mặt gật đầu, trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.
Dương Minh cũng xấu hổ, cười gượng đứng dậy nói: "Vậy con và Mộng Nghiên đi trước"
"Ừ, giữa trưa về là được. À thôi, chúng ta chuẩn bị cơm xong thì sẽ gọi cho các con" Trần mẫu nói.
"Mẹ, hay là để con giúp mẹ?" Trần Mộng Nghiên hỏi.
"Được rồi, trong bếp đã có bốn người rồi, con khỏi cần vào" Trần mẫu lắc đầu nói: "Con đi cắt tóc nhanh đi, hôm nay mà không đi cắt thì hết tháng cũng không được cắt đâu. Cậu của con rất mê tín đó, tháng giêng mà cắt tóc là cậu con chết!"
"Được rồi." Trần Mộng Nghiên bất đắc dĩ cười, cậu của nàng quả thật rất mê tín, ra cửa đều phải xem hoàng lịch, nhớ thời điểm năm trước, bởi vì mình dẫn đứa nhỏ của cậu đi cắt tóc tháng giêng, nên bị cậu chửi ầm lên!
"Đều tại anh đó!" Ra khỏi nhà, Trần Mộng Nghiên tức giận nói: "Trong nhà của em anh không thể yên phận được sao?"
"Trục trặc kỹ thuật đó mà!" Dương Minh cười nói: "Chẳng qua, không phải giúp em ra ngoài cắt tóc sao?"
"Đây là hai chuyện khác nhau!" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái.
Hai người đi đến một tiệm cắt tóc gần nha Trần Mộng Nghiên, bây giờ mấy cái beauty salon đều thích đặt tên kỳ quái, cái gì mà cắt tóc công nhân, hay là cắt tóc highlight.
Hôm nay cũng có nhiều người đến cắt tóc, xem ra, người mê tín không riêng gì cậu của Trần Mộng Nghiên, hoặc là có nhiều người có thói quen cắt tóc ngày ba mươi.
"Hả? Trần Mộng Nghiên?" Trong tiệm cắt tóc, một thanh niên trên ghế salo lập tức ngạc nhiên chào hỏi.
"Lý Nhất Tầm?" Trần Mộng Nghiên cũng ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn người này: "Thật là trùng hợp nha"
"Đúng vậy, thật là trùng hợp, vị này là." Lý Nhất Tầm đứng dậy, nhìn Dương Minh bên cạnh Trần Mộng Nghiên.
"Xin chào, tôi là bạn trai của Mộng Nghiên, Dương Minh" Dương Minh không biết người này đang làm gì, cũng không biết quan hệ của hắn và Trần Mộng Nghiên là gì. Vì không muốn để người này nói ra những lời không thích hợp, Dương Minh đành tuyên bố chủ quyền trước.
"Ồ?" Lý Nhất Tầm sửng sốt, nhìn Dương Minh, rồi lại nhìn Trần Mộng Nghiên, sau đó cười nói: "Haha, xin chào! Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Lý Nhất Tầm, là bạn học sơ trung của Trần Mộng Nghiên, hai chúng ta ngồi cùng bàn, quan hệ cũng không tồi. đương nhiên, đừng hiểu lầm, chỉ là bạn bè bình thường thôi!"
"Haha, xin chào!" Dương Minh hồ nghi nhìn Lý Nhất Tầm, gật đầu với hắn, ai biết được tiểu tử này đang nói thật hay nói giả?
"Cậu cũng đi cắt tóc ở đây?" Trần Mộng Nghiên nhìn Lý Nhất Tầm hỏi.
"Không có, tôi đi theo người ta tới." Lý Nhất Tầm cười khổi, chỉ vào một người đang ngồi trên ghế cách đó không xa.
"Bạn gái?" Trần Mộng Nghiên nhìn qua hỏi.
"Nếu vậy thì tốt rồi, trước mắt là đang theo đuổi." Lý Nhất Tầm lắc đầu.
Dương Minh thì không chú ý gì nhiều vào người" bạn gái" của hắn, vì nàng ta ngồi quay lưng lại, vả lại Dương Minh cũng không dùng dị năng, nên cũng không nhìn rõ ràng.
"Haha, không phải sao? Vậy cậu cần phải cố gắng nhiều!" Trần Mộng Nghiên cười trêu chọc nói. Hiển nhiên là quan hệ hai người lúc trước rất tốt, cho nên gặp mặt cũng không cần xa lạ
"Ai. là một câu chuyện dài." Lý Nhất Tầm bất đắc dĩ nói.
"Tiên sinh, tiểu thư, đến cắt tóc sao?" Đang nói chuyện, thì một phục vụ đi ra hỏi Dương Minh và Trần Mộng Nghiên.
"Là nàng, tôi đi cùng" Dương Minh chỉ Trần Mộng Nghiên nói.
"Vậy xin theo tôi lại đây" Người phục vụ nói với Trần Mộng Nghiên: "Bên kia còn có chổ trống"
"Mình đi cắt trước đây, có rãnh nói chuyện tiếp" Trần Mộng Nghiên gật đầu với Lý Nhất Tầm, rồi đi theo người phục vụ.
  Dương Minh thấy người này không phải tình địch của mình, cũng không còn cảnh giác, ngồi bên cạnh hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.