Chương trước
Chương sau
"Vốn không có chuyện gì, nhưng bây giờ có rồi" Vương Tích Phạm cười lạnh nói: "Chí Đào, nhìn bạn gái tốt của con đi. Nếu không phải nó, bố cũng không biến thành như bây giờ. Ha ha"
"Bố, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy, có quan hệ gì với Giai Giai?" Vương Chí Đào khó hiểu hỏi.
"Vương tổng, rốt cuộc là có chuyện gì?" Hoàng Hữu Tài cũng hỏi.
"Chu Giai Giai chính là một con ranh mất dạy, nó đã chuyển hết tài liệu việc buôn lậu của chúng ta cho cảnh sát" Vương Tích Phạm túm cổ Chu Giai Giai hét lớn: "Tao ngàn tính vạn tính cũng không ngờ được."
"Bố, bố nói Chu Giai Giai tố cáo bố? Không thể." Vương Chí Đào không tin: "Giai Giai không phải người như vậy mà"
"Không phải? Còn không phải sao? Bố tận mắt nhìn thấy còn có thể là giả sao? Đến khi bố bị bắt, con mới tin sao?" Vương Tích Phạm nhìn Vương Chí Đào, hắn rất tức, suốt ngày chỉ biết đấu đá với người khác vì gái.
"Cái này." Vương Chí Đào mặc dù còn muốn nói gì đó, chẳng qua thấy bố thở hổn hển như vậy nên ngậm miệng.
"Vương tổng, ý của ngài là đã lộ?" Hoàng Hữu Tài hoảng sợ nói.
"Không sai, có lẽ bây giờ cảnh sát đã bao vây nhà tôi, may mà tôi phát hiện kịp thời nếu không cũng không có cơ hội nói câu cuối cùng với cậu và Chí Đào" Vương Tích Phạm lắc đầu nói.
"Vương tổng, vậy bây giờ nên làm như thế nào?" Hoàng Hữu Tài thở dài một tiếng, ngày này rốt cuộc cũng đã đến.
"làm thế nào? Hữu Tài, Chí Đào sau này giao cho cậu" Vừa nói Vương Tích Phạm liền lấy hai tờ giấy trong cặp ra: "Tôi đã viết rõ ràng, từ hôm qua vị trí chủ tịch tập đoàn Hùng Phong được chuyển sang cho Vương Chí Đào, cổ phiếu của tôi cũng vậy. Tôi cũng chính thức bổ nhiệm cậu làm Tổng giám đốc tập đoàn Hùng Phong. Còn có, Quách Kiện Siêu cũng có năng lực, có thể sử dụng, tôi trước đó đã nói mình sẽ rút lui với hắn. Tin tưởng cậu và hắn nhất định có thể giúp được cho Chí Đào"
"Vương tổng. ngài." Hoàng Hữu Tài nghe xong liền nói: "Hay là tôi nhận hết tội về mình."
Vương Tích Phạm cảm động vỗ vỗ vai Hoàng Hữu Tài: "Hữu Tài, tôi hiểu tâm ý của cậu. Không uổng phí tôi tin cậu. Chẳng qua việc này cậu không thể nào gánh nổi. Dù cậu đi, cảnh sát cũng không phải bọn ngu, đến lúc đó vẫn kéo ra được tôi. Chi bằng tôi nhận hết"
"Vương tổng" Hoàng Hữu Tài còn định nói gì nhưng bị Vương Tích Phạm cắt ngang.
Vương Tích Phạm xua tay nói: "Hữu Tài, sau này Chí Đào tôi nhờ cậu"
"Yên tâm ạ, Vương tổng, tôi sẽ chiếu cố Chí Đào, nhất định sẽ làm cho Chí Đào thành tựu hơn ngài" Hoàng Hữu Tài gật đầu: "tập đoàn Hùng Phong trong tay Chí Đào sẽ phát triển rất tốt"
"Được, tôi yên tâm rồi" Vương Tích Phạm gật đầu. Quay đầu lại nhìn Vương Chí Đào đang ngây ra đó, nói: "Chí Đào, bố phải đi, sau này con đi theo Hữu Tài, cố gắng trưởng thành, kinh doanh tốt tập đoàn của chúng ta"
"Bố, bố nói gì vậy" Vương Chí Đào vội vàng nói: "Bố nếu có chuyện gì, vậy con và mẹ thì sao?"
"Ngoan. nghe lời" Vương Tích Phạm thở dài một tiếng: "Bố cho dù lần này không xảy ra chuyện gì cũng phải già đi. Con cũng phải trưởng thành. Hơn nữa có Hoàng thúc giúp con, bố cũng yên tâm"
"Bố." Vương Chí Đào đã lớn mà mắt vẫn đỏ lên.
"Đươc rồi, Chí Đào, một thằng đàn ông đừng khóc. Chỉ cần con làm thật tốt, phát triển sự nghiệp, bố sẽ cảm thấy vui mừng" Vương Tích Phạm xua tay nói.
"Bố, bố yên tâm, con nhất định báo thù cho bố" Vương Chí Đào nghiến răng nghiến lợi.
"Bốp." Vương Chí Đào ăn tát. Vương Tích Phạm trừng mắt nhìn Vương Chí Đào: "Báo thù? Báo thù gì? Bố bị tòa án xử, chẳng lẽ con định báo thù tòa án? Ngu"
"Vậy." Vương Chí Đào vốn tưởng mình buốn báo thù thì bố sẽ cao hứng, không ngờ sẽ như vậy.
"Bố làm sai, cho dù bị phán tử hình cũng không oán hận gì. Đó là tội mà" Vương Tích Phạm tức giận nói: "Bố cho con tiền đủ để cả đời con không phải lo. Tuyệt đối không được phạm pháp, không được tranh đấu với người ta. Đừng bởi vì phụ nữ mà làm hỏng chuyện lớn"
"Bố, con." Vương Chí Đào gật đầu nhưng nghe thấy chữ cuối cùng lại không phục nói: "Bố, bố thật sự nhìn thấy Chu Giai Giai làm chuyện đó."
"Hữu Tài, lấy chậu nước lạnh đến đây" Vương Tích Phạm không trả lời mà nói với Hoàng Hữu Tài.
"Vâng" Hoàng Hữu Tài gật đầu rồi cầm bộ đàm nhỏ giọng nói: "Mang một chậu nước lạnh vào cho tôi.
Không lâu sau một thằng đi vào, nhìn thấy Vương Tích Phạm liền cung kính nói: "Lão gia. Thiếu gia, Hoàng ca"
"Ừ, đánh thức nó" Vương Tích Phạm gật đầu hài lòng. Hắn chỉ Chu Giai Giai trên mặt đất rồi đứng sang bên.
"Vâng" Tên này đáp, sau đó dội nước vào mặt Chu Giai Giai. Nước lạnh làm Chu Giai Giai ướt sũng.
Chu Giai Giai kêu lên một tiếng, hắt hơi rồi ngẩng đầu lên.
"Con mẹ mày, con ranh con, nói, ai phái mày tới?" Vương Tích Phạm thấy Chu Giai Giai tỉnh lại liền trở nên dữ tợn.
"Muốn giết thì giết, hỏi nhiều như vậy làm gì?" Chu Giai Giai hừ một tiếng.
"Con ranh con cứng miệng nhỉ" Vương Tích Phạm vừa nói liền hắt nước trà vào mặt Chu Giai Giai.
"Bố, bố muốn làm gì" Vương Chí Đào kêu lên.
"Con trai, đến lúc này con còn thương hương tiếc ngọc sao? Con không nghe thấy nó nói sao? Nó không khác gì chính miệng thừa nhận đó" Vương Tích Phạm bất đắc dĩ nhìn Vương Chí Đào, rất tức.
"Giai Giai, em không lừa anh chứ? Nói đi" Vương Chí Đào nhìn Chu Giai Giai: "Em sao lại làm chuyện đó, vậy không phải chuốc họa vào mình sao?"
"Vương Chí Đào, bố anh nói là thật, là tôi tố cáo. Tôi muốn cho Vương gia suy sụp" Chu Giai Giai lạnh lùng nói một câu: "Ai bảo lão ta dám lấy Dương Minh ra ép tôi. Tôi yêu Dương Minh, dù chết vì anh ấy tôi cũng đồng ý. Tôi vẫn lừa anh, tôi không thích anh"
"Cái gì" Vương Chí Đào nghe Chu Giai Giai nói như vậy, đứng ngây ra nhìn Chu Giai Giai: "Cô. cô"
"Tôi thế nào? Vương gia các người xong rồi, đây là ác giả ác báo" Chu Giai Giai không hề lo sợ nói: "Giết tôi đi"
Vương Chí Đào ngây ra nhìn Chu Giai Giai, không thể chấp nhận sự thật này.
"Ha ha ha" Vương Tích Phạm đột nhiên cười lớn.
"Ông cười gì?" Chu Giai Giai có chút khó hiểu.
"Dương Minh, mày vì Dương Minh sao?" Vương Tích Phạm cười đến cả người run lên.
"Đúng thì sao?" Chu Giai Giai cảm thấy không ổn nhưng không biết là tại sao.
"Đưa Dương Minh đến đây" Vương Tích Phạm vỗ bàn rồi nói với tên áo đen.
"Vâng. Lão gia" Tên này nói.
"Cái gì? Dương Minh sao lại ở đây?" Chu Giai Giai kinh hãi, đúng là cảm giác đó đã linh nghiệm. Nàng vốn nghĩ Dương Minh không thể xuất hiện ở đây nên mới nói như vậy. Bởi vì Vương Tích Phạm sắp xong đời rồi, mình lo chưa xong sao còn có thời gian gây phiền phức cho Dương Minh.
Chẳng qua nàng tuyệt đối không ngờ Dương Minh bị bắt trước mình.
"Sao? Không nghĩ ra hả? không sai, Dương Minh đang ở trong tay tao" Vương Tích Phạm cười lớn, giống như một chuyện quá vui vẻ vậy.
"Ông." Chu Giai Giai cảm thấy mình đã sai, rất ảo não. Mình sao lại nói với Vương Tích Phạm như vậy.
"Hừ hừ, mày không phải vì Dương Minh sao? Tao giết nó trước, ha ha" Vương Tích Phạm cười như điên lên: "Thật đúng lúc, cho hai đứa bọn mày đều chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.