Chương trước
Chương sau
"Gọi người sửa xe, chúng ta đi xe khác" Dương Minh thản nhiên nói.
"Vâng" Hầu Chấn Hám gật đầu, gọi điện cho đàn em, bảo hắn mang xe đi sửa.
Bởi vì Ngô Minh đã ngất, mấy người Dương Minh không thể bắt taxi về, như vậy sẽ bị nghi ngờ, cho nên chỉ có thể chờ đàn em lái xe tới.
Cũng may ở đây không quá xa Bất Dạ Thiên, nhất là Hầu Chấn Hám tự mình dặn dò, thằng đàn em không dám chậm trễ, vội vàng lái xe đến cửa câu lạc bộ.
Không ngờ là chiếc xe Jetta của Hầu Chấn Hám. Dương Minh cười khổ, làm nửa ngày ngồi xe BMW không được, cuối cùng vẫn ngồi ở trên xe này. Hầu Chấn Hám cũng có chút xấu hổ: "Dương ca, chờ BMW sửa xong, anh lấy đi mấy hôm."
"Không cần, mấy hôm nữa tôi định mua xe" Dương Minh xua tay nói: "Tôi bây giờ còn đang đi học, lái xe BMW này đến trường không tiện lắm"
"Vậy cũng đúng" Hầu Chấn Hám gật đầu.
Đại học công nghiệp Tùng Giang coi như là trường hàng đầu. Nhưng sinh viên lái xe đi học cũng không có mấy tên. Không giống trong truyện YY trên mạng, nào là Ferrari Porsche Rolls-Royce bay đầy trời. Dù là Vương Chí Đào, có thể đi xe Honda Accord đã là rất có tiền rồi.
Các sinh viên khác lái xe hầu hết đều là Honda Fit, Hafei, Biyadi. các xe giá rẻ. Nếu lái một xe Mercedes - Benz BMWs đến trường, có lẽ hôm sau là nổi tiếng khắp trường.
Dương Minh bây giờ đã đủ nổi tiếng ở trong trường, không muốn bị người chú ý về mặt này.
Lên xe, Hầu Chấn Hám lái xe, ba người chạy đến Bất Dạ Thiên. Chiếc xe BMWsX5 thì bảo đàn em liên lạc với cửa hàng 4S.
Trên đường đi, Dương Minh không mở miệng nói, Hầu Chấn Hám hiển nhiên càng không thể nói gì. Nhưng thật ra Bạo Tam Lập đang phải cố nhịn, muốn mở miệng hỏi. Nhưng Hầu Chấn Hám vẫn im miệng, Bạo Tam Lập không tiện hỏi gì.
Bạo Tam Lập vốn định mở miệng hỏi Dương Minh, nhưng lại thấy Hầu Chấn Hám tôn kính Dương Minh như vậy, trong lúc nhất thời lại đắn đo về thân phận của Dương Minh. Chẳng qua hiển nhiên từ thái độ của Hầu Chấn Hám thì thấy, không phải khách khí nên mới cung kính với Dương Minh như vậy. Mặc dù Bạo Tam Lập cũng cung kính với Dương Minh, nhưng không phải như Hầu Chấn Hám.
Về đến Bất Dạ Thiên, Dương Minh không giải thích nhiều, mà nói với Hầu Chấn Hám: "Tìm một căn phòng trống, tôi muốn hỏi Ngô Minh này"
"Vâng, Dương ca" Hầu Chấn Hám gật đầu, sau đó lập tức sai một thằng đàn em đi làm. Bất Dạ Thiên cái khác không có, phòng trống thì nhiều.
Tìm một căn phòng trống, ném Ngô Minh vào trong đó. Sau đó Dương Minh, Hầu Chấn Hám và Bạo Tam Lập cùng vào phòng.
"Đại Hầu, đóng cửa" Dương Minh không muốn cho người khác trong bang phái biết chuyện của mình.
Hầu Chấn Hám nghe xong liền đóng cửa lại, khóa trái. Bạo Tam Lập càng thêm khó hiểu, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Hầu ca, Dương ca, hai người là sao vậy?"
Dương Minh cười cười không trả lời, Hầu Chấn Hám lại vỗ vỗ vai Bạo Tam Lập: "Yên tâm, lát nữa anh sẽ hiểu"
Bạo Tam Lập nghe Hầu Chấn Hám nói vậy, biết có hỏi nữa cũng vô dụng, chỉ có thể từ từ xem tiếp, xem tình thế phát triển.
"Bảo người mang xô nước lạnh làm nó tỉnh dậy chứ.
Dương Minh nhìn thoáng qua Ngô Minh nằm im trên mặt đất, giơ chân lên, đá tới, đá thẳng vào một huyệt đạo trên người Ngô Minh.
Huyệt đạo này không phải là huyệt đạo chết người, chỉ là làm người bị ngất mau tỉnh mà thôi. Nhưng nếu dùng sức quá lớn lại khác.
"Có giỏi mày giết tao đi." Ngô Minh hét lớn.
"Ồ, tao xem mày kiên trì được bao lâu, có lẽ ba ngày năm ngày mày mới chết" Dương Minh bĩu môi nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.