Chương trước
Chương sau
Mãi cho đến khi màn hình hiện lên dòng chữ: Số tiền của quý khách đã được chuyển đến, đơn đặt hàng của quý khách đã trình lên chương trình công ty. Quách Kim Bưu mới thở phảo nhẹ nhõm.
Mấy năm không liên hệ, mà tổ chức sát thủ hắc quả phụ này cũng trở nên hiện đại hóa hơn, cứ như vậy, sẽ tránh được tin tức người trả tiền bị lộ, xem ra bọn họ cũng lo lắng cho riêng tư của khách hàng.
.
Dương Minh bất ngờ nhận được điện thoại của Triệu Oánh, quan hệ hai người, không thể nói là vô cùng hòa hợp, tuy rằng gặp mặt cũng có thể nói giỡn với nhau, nhưng Dương Minh đã cảm thấy được giữa hai người đã tồn tại ngăn cách.
Giống như bình thường, hai người rất ít gọi điện thoại, ngẫu nhiên gặp mặt trong trường thì chào hỏi tán gẫu vài câu.
Hôm nay Triệu Oánh chủ động gọi điện, làm cho tâm tư Dương Minh bắt đầu lung lay.
"Chị Oánh, chị về nhà rồi à?" Dương Minh tiếp điện thoại.
"Ừ, chị tới rồi" Giọng nói của Triệu Oánh có chút mệt mỏi, truyền đến: "Chị cũng vừa mới xuống xe lửa, có chút mệt"
"Ừ, vậy chỉ nghỉ ngơi cho tốt đi" Dương Minh cười nói: "Chị quen nằm giường rồi, bây giờ mua phải ghế ngồi, thậm chí là vé đứng, thì chẳng phải là mệt chết sao"
"Chị là con gài mà!" Triệu Oánh oán trách cười nói.
Cách nói chuyện của Triệu Oánh, làm cho trong lòng Dương Minh không nhịn được rung động, Triệu Oánh bây giờ, đã hoàn toàn không còn lại gì của một cô giáo, mà chỉ là một cô gái tràn đầy thanh xuân, ngẫu nhiên làm nũng, làm cho Dương Minh say lòng.
Loại cảm giác vô cùng hưởng thụ này, làm cho khoảng cách giữa Dương Minh và Triệu Oánh xích lại gần không ít. Từ cô trò, đến chị em, và bây giờ thì Triệu Oánh làm nũng với mình, giống như là một cô gái nhỏ vậy.
Tuy rằng quan hệ ngoài mặt thì có vẻ bất hòa, nhưng trên thực tế thì nó còn gần hơn trước kia.
"Có chuyện gì thế?" Dương Minh cảm thấy Triệu Oánh gọi điện cho mình, hơn nữa còn tử một nơi xa như vậy, không phải chỉ để làm nũng thôi sao?
"Có chút chuyện muốn làm phiền em. Dương Minh, em sẽ không cự tuyệt chị chứ?" Triệu Oánh do dự một chút, rồi nói.
"Chị nói gì vậy, có gì mà phiền với không phiền, có chuyện gì cứ nói" Đối với chuyện của Triệu Oánh, Dương Minh đều không bao giờ từ chối. Năm đó Triệu Oánh dành cho mình nhiều sự quan tâm và chăm sóc, quan trọng nhất là tin tưởng, phần tình nghĩa nồng đậm kia cả đời báo đáp cũng không hết.
"Là như vậy, cha và mẹ chị đã già rồi, chị muốn mua hai miếng đệm cho họ, đặt ở trong phòng chị, lúc đi có phần hơi vội, nên đã quên mang theo." Triệu Oánh ngượng ngùng nói: "Em có thể giúp chi mang nó đến nhà chị không?"
"Chuyện này, không thành vấn đề! Nhưng mà em không có chìa khóa, sao mà vào phòng chị được chứ? Nơi đó có người thì sao?"
"À. không biết Vương Tiếu Yên có ở nhà hay không, lễ mừng năm mới này, nàng cũng có thể về nhà." Triệu Oánh nghe Dương Minh hỏi xong, cũng ngạc nhiên, sau đó nói: "Hay là như vậy đi, em đền phòng ngủ của chị, chị để cái chìa khóa trong ngăn kéo thứ hai trên bàn làm việc, em mở ra, trong đó có một cái hộp nhỏ, nó nằm ở bên trong cái hộp"
"Vấn đề mấu chốt là, trong phòng ngủ của chị có người không?" Dương Minh có chút dở khóc dở cười, bây giờ trường học đã nghỉ lễ rồi sao?
"Ai nha, chị cho em một số điện thoại, là người bạn cùng phòng với chị, em gọi cho nàng trước, xem nàng đang ở nhà hay ở Tùng Giang, nếu không có, thì em tìm bà cụ quản lý ở dưới, nhờ bà mở cửa giùm. Nếu không được, thì em gọi cho chị" Triệu Oánh nói.
"Không phải chứ, sao phiền quá vậy?" Dương Minh nghe xong mà đau đầu.
"Sao thế, ngại phiền à?" Triệu Oánh cười nói.
"Được rồi, ai kêu quan hệ của chúng ta không bình thường." Dương Minh nói.
"." Triệu Oánh im lặng không nói gì, chẳng qua trong lòng cũng có chút vui vẻ: "Vậy nhờ em"
"Yên tâm đi." Dương Minh gật đầu, miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại không có ý định làm theo lời của Triệu Oánh. Đường do Triệu Oánh chỉ thật sự quá phức tạp, phải tìm người bạn cùng phòng, sau đó đi lấy cái chìa khóa, rồi mới có thể mở cửa phòng ngủ. Đây chẳng phải là không có việc mà vẽ thêm chuyện sao? Dương Minh bây giờ đã am hiểu cánh bẻ khóa, một cánh cửa phòng nho nhỏ, không cần chìa cũng mở được.
Cúp điện thoại, Dương Minh liền gọi cho Hầu Chấn Hám.
"Đại Hầu, chuyện bên kia xử lý thế nào rồi? Quách Kim Bưu không có dị động gì sao?" Dương Minh hỏi.
"Theo gian tế mà chúng ta cài vào bên Cát Đốn, Quách Kim Bưu hình như không có dị động gì. Giống như là nén giận vậy" Hầu Chấn Hám nói.
"Ơ?" Dương Minh nghe xong nhíu mày" " Theo lý thuyết thì không có khả năng, Quách Kim Bưu đã lăn lộn trên đường bao nhiêu năm, không phải loại người có thể nén giận. Nếu hắn không có phản ứng gì, vậy chắc chắn đang có âm mưu gì đó, các người phải cẩn thận đề phòng hắn."
"Tôi cũng thấy chuyện này có chút kỳ quái, chẳng qua bên Cát Đốn chúng ta đã có cài người, nếu bên kia thật sự có dị động, vậy thì tôi là người đầu tiên thu được tin tức" Hầu Chấn Hám gật đầu nói: "Chẳng qua bây giờ bọn họ không ra tay, chúng ta cũng không cần chú ý quá mức"
"Được, vậy anh cẩn thận." Dương Minh không nói gì, tuy rằng cảm thấy có vấn đề, nhưng không biết nói sao cho thích hợp. Có lẽ Quách Kim Bưu đang chờ thời cơ thích hợp để gây khó dễ, bây giờ là cuối năm, thật sự không phải là thời điểm tốt.
"Tôi biết rồi, Dương ca, ngài yên tâm" Hầu Chấn Hám nói: "Dương ca, còn có chuyện khác không?"
"Không có. không đúng, anh chờ chút." Dương Minh bỗng nhiên giật mình, nhớ đến thủ đoạn mà mình dùng để đối phó Tứ Xà bang.
Ám sát! Trong đầu Dương Minh xuất hiện một từ này! Đúng vậy, Quách Kim Bưu hoàn Toàn có thể làm vậy! Nếu mình là Quách Kim Bưu, cũng không thể dẫn đám đàn em đánh Tùng Giang, nhưng không thể nuốt trôi cục giận này, làm sao bây giờ? Biện pháp tốt nhất chính là tìm một người lợi hại đến Tùng Giang âm thầm tiêu diệt Bạo Tam Lập và Hầu Chấn Hám.
Một lần đắc thủ, lần thứ hai dễ dàng uy hiếp! Hơn nữa, cho dù hành động thất bại, cũng không liên quan đến mình! Thật sự là một biện pháp hoàn mỹ.
"Sao thế? Dương ca?" Hầu Chấn Hám vội hỏi.
"Tôi sợ Quách Kim Bưu phái người đến gây phiền Triệu Oánhái cho các người, anh và Bạo Tam Lập đề phòng một chút, đừng để xảy ra chuyện" Dương Minh dặn dò.
"Yên tâm đi, Dương ca, thân thủ của tôi ngài không yên tâm sao?" Hầu Chấn Hám cười nói.
"Túm lại là cẩn thận vẫn hơn" Dương Minh cũng biết thân thủ Hầu Chấn Hám rất cao, nhưng so với sát thủ chân chính thì không đáng để nhắc đến.
Chẳng qua, Dương Minh không cho rằng Quách Kim Bứu phái người đến là sát thủ, nếu như vậy thì hắn ta không thể làm lão đại của một huyện nhỏ như vậy.
Dương Minh dựa theo lời dặn của bà ngoại Lam Lăng, mỗi ngày đều giám sát Mã Tiêu Dao, nhưng qua vài lần hắn phát hiện ra Mã đại gia này ngoại trừ uống rượu và nghe nhạc trên radio ra thì không có gì đặc biệt. Muốn nói đặc biệt, thì mỗi ngày buổi sáng đều đến công viên gần đó rèn luyện thân thể một lát. Chẳng qua, trong lúc đó cũng không có tiếp xúc với người nào, cái này không đủ làm Dương Minh nghi ngờ. Điều làm cho Dương Minh hoài nghi chính là, Mã Tiêu Dao bất luận là luyện kiếm hay đánh quyền, thì trong miệng cũng lẩm bẩm cái gì đó.
Dương Minh tuy rằng thấy rõ ông ta đang nói gì, nhưng không hiểu gì hết, bởi vì Mã Tiêu Dao Toàn nói những câu vô nghĩa. Lúc đầu, Dương Minh còn tưởng rằng đây là khẩu quyết luyện kiếm gì gì đó.
Chẳng qua, được một thời gian, Dương Minh dần dần phát hiện ra tựa hồ không phải là vậy, bởi vì Mã Tiêu Mao mỗi ngày đều nói những câu vô nghĩa khác nhau!
Ví dụ như hôm nay ông ta vừa luyện kiếm vừa nói: "Khổ tiếu thanh đăng hoàng quyển lam cầu ngận mỹ lệ tĩnh điện phún tất." Rồi ngày mai lại nói: "Tát vương khán đích ni hảo khẩu ngã phạm sổ thuyết điểm kích tát địch." (Dịch đại khái câu 1 là: Ngọn đèn cười khổ bôi lên trái banh xanh thì phát ra ánh sáng tĩnh điện tuyệt đẹp. Câu 2 là: Tát vương đâu đưa cái mồm ra đây để cho ta tát một cái.)
Kỳ thật, còn có những câu nói khác, mà Dương Minh không thể nhìn. Dù sao thì những từ phát âm giống nhau nói ra làm cho hắn nhất thời khó phân biệt. Nhưng bởi vì mỗi ngày đều nói những câu khác nhau, làm cho Dương Minh mới quan tâm cẩn thận như vậy.
Mã đại gia này có vẻ không giống bị bệnh tâm thần, nhưng Dương Minh chưa nghe nói đến ai vừa luyện kiếm vừa nói ra những câu vô nghĩa như vậy.
Nắm được điểm sơ hở ấy, Dương Minh bắt đầu trở nên nghiêm túc, mỗi ngày bắt đầu quan sát những câu nói của Mã Tiêu Dao, sau đó ghi chép đại khái lại ra giấy. Chẳng qua, Mã Tiêu Dao nói rất nhanh, Dương Minh cũng chỉ có thể chép được một chút, hắn đành phải ghi nhớ, nhớ được bao nhiêu thì cứ ghi ra bấy nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.