Bốn người Dương Minh, Trương Tân, Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư ngồi bên cạnh đống nửa. Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư tự mình cầm đao ra trận, cánh gà và miếng thịt bò nổ tách tách, chảy mỡ, trông rất hấp dẫn
"Hay là chúng ta chơi một trò chơi?" Trương Tân đột nhiên đề nghị.
"Trò chơi? Trò chơi gì?" Triệu Tư Tư hỏi.
"Em xem người ta bên kia chơi rất vui, chúng ta cũng chơi gì đó đi?" Trương Tân nói: "Đúng, hay là chúng ta chơi trò nói thật đi?"
"Cái gì mà nói thật?" Dương Minh sửng sốt một chút, có chút khó hiểu hỏi.
"Không phải chứ, cái này mà mày cũng chưa từng nghe đến?" Trương Tân cười hắc hắc nói: "Nói đơn giản, chính là một người hỏi người khác một câu, không được nói dối, chỉ được nói thật"
"Ồ? Vậy nếu tao nói dối, mày có thể thấy được à? " Dương Minh nghe xong cười nói.
"Vậy thì không thẻ, chẳng qua đã là trò nói thật, thì cần phải nói thật lòng, đây là do tự giác của bản thân. Nếu không tự giác, trò này cũng chẳng còn ý nghĩa" Trương Tân nói.
"Vậy à, thế chơi như thế nào?" Dương Minh nghe xong gật đầu, cảm thấy trò này khá thú vị.
"Rất đơn giản, một người hỏi một người, sau đó hỏi tiếp. Ví dụ như tao hỏi mày, mày có mặc sịp không, nếu mày nói không mặc thì là nói dối. Hắc hắc." Trương Tân ví dụ.
"Được được được, tao hiểu, mày ngừng lại, đang ăn, không nói mấy cái đó" Dương Minh thấy Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư đều nhăn nhó, vội vàng phất tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534936/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.