"Thì ra là vấn đề về con gái. Ha ha, con trai tôi cũng suốt ngày làm tôi không yên tâm. Nhà ai cũng có chuyện như vậy" Vương Tích Phạm nói theo.
"Đúng rồi, không nói chuyện này nữa. Tối Vương tổng có thời gian không?" Hoa tổng hỏi.
"Không có thì Hoa tổng tới, cũng phải có. Ha ha, tôi sẽ đến Thiên thượng nhân gian" Vương Tích Phạm nói: "Sáu giờ tối?"
"Được, vậy làm phiền Vương tổng" Hoa tổng nói.
Vương Tích Phạm dập máy, không khỏi thở dài một tiếng. Con người sống trên đời rốt cuộc là vì gì? Vương Tích Phạm đã đến độ tuổi trung niên, coi như có chút thành công, cũng không còn gì cần theo đuổi nữa.
Hắn bây giờ liều chết liều sống làm gì? không phải là tích chút tài sản cho thằng con trai sao? Để có thể làm cho đời con trai mình sung sướng sao?
Cho nên Vương Tích Phạm cũng không hy vọng mình thoát tội. Từ khi đi lên con đường buôn lậu, Vương Tích Phạm biết chuyện mình làm sớm muộn gì cũng bị lộ.
Hầu hết tiền của mình đã được chuyển vào một tài khoản nặc danh ở ngân hàng Thụy Sĩ. Vương Tích Phạm dù bị bắt cũng không tổn thất gì mấy. Chỉ cần Vương Chí Đào sống tốt là được.
Ha ha, mình vốn là như vậy, vừa nãy nghe Hoa tổng nói cũng không phải như vậy sao? Đến tuổi của bọn họ, nghĩ nhiều nhất chính là con cái.
Vương Tích Phạm day day thái dương, sau đó tựa đầu vào ghế mà suy nghĩ.
Xe đã đến địa điểm. Huyện Xuân thuộc Tùng Giang, đây là một khu du lịch, trời đang có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534934/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.