Biến hoá đột ngột khiến ba tên cướp còn lại đều trợn mắt há mồm. Cái gì thế này? Trong nháy mắt hạ gục hai thằng? Hơn nữa còn có Lão Đại. Còn một điều khó tin hơn nữa là thằng trọc đầu bị súng nổ hỏng tay? Sao quỷ dị như vậy?
Nếu đã ra tay, Dương Minh sẽ không định bỏ qua bọn chúng. Nếu không mình ra tay phí công sao? Ý của Dương Minh chính là không làm thì thôi, đã làm phải thật hoàn hảo.
Dương Minh đứng dậy, không để ý đến thằng trọc đầu và lão Tứ, trực tiếp nhấc châm giẫm lên đầu hai thằng đi về trước. Cũng may hai thằng đã ngất đi, bị Dương Minh giẫm vào không đau mấy. Chẳng qua trên cái đầu trọc xuất hiện một vết giày thật lớn.
"Cho nó một trận" Một thằng kia vừa thấy Dương Minh đi đến liền nháy mắt với hai thằng còn lại.
Nói thật lòng, bọn chúng cũng không coi Dương Minh vào đâu. Chỉ coi hắn là thằng sinh viên thể dục, có thể đánh ngã lão Tứ. Cũng bởi vì lão Tứ háo sắc, không để ý mà thôi.
Mà chuyện của thằng trọc đầu, theo ba thằng này thấy chẳng có quan hệ gì với Dương Minh, tất cả đều do khẩu súng nó tự nổ. Cho nên bây giờ bọn chúng cũng không sợ. Nhất là thấy thằng trọc đầu ngã xuống đất, lão Tứ bị thằng ranh này đánh ngất đi, càng thêm tức giận.
"Thằng ranh, mày có phải không muốn sống nữa không?" Lão Nhị trừng mắt nhìn, dùng côn sắt chỉ vào Dương Minh: "Mày dám ra tay với lão Tứ, tao thấy mày muốn chết rồi"
"Chờ chút."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534932/chuong-501.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.