Chương trước
Chương sau
"Có xem Tv không?" Dương Minh cầm điều khiển, mở Tv.
"A. óc. ách" Trong Tv truyền đến tiếng kêu chói tai. Lâm Chỉ Vận lúc này lại đỏ mặt, trừng mắt nhìn Dương Minh:
"Anh cố ý hả?"
"A? Không, anh không." Dương Minh vội vàng lắc đầu.
Thực ra Dương Minh đúng là không cố ý. Dương Minh sợ Lâm Chỉ Vận xấu hổ
nên muốn điều chỉnh không khí. Nàng không phải thích xem phim hoạt hình
sao, vậy xem một lát.
Chẳng qua Dương Minh quên kênh vừa nãy đã mở chính là phim ***." Mau tắt
đi, anh còn muốn xem sao?" Lâm Chỉ Vận thấy Dương Minh ngu ngu cầm điều
khiển, không có ý tắt đi, liền mắng hắn.
Dương Minh nghe Lâm Chỉ Vận nói, cười khổ một tiếng, bắt đầu đổi kênh.
Khó khăn lắm mới tìm được một kênh bình thường. Bên trong là một bộ phim
truyền hình, đang đóng đến cảnh Lý Đại Quốc đang đóng quỷ dọa người.
Lâm Chỉ Vận sợ quá giật mình.
"Em nói anh đó, có phải anh cố ý không? Sao lại mở kênh này" Lâm Chỉ Vận chỉ vào mặt quỷ trên Tv, sợ đến độ run lên.
"Cái này có quan hệ gì với anh" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Anh đâu có tài đoán trước"
Vừa nói, Dương Minh lại tiếp tục đổi kênh.
"Đừng đổi, xem cái này đi, rất hay." Lâm Chỉ Vận ngăn lại.
Dương Minh lắc đầu, lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, sao trong nháy mắt
đã đổi rồi? Dương Minh ngồi cạnh Lâm Chỉ Vận, cùng nàng xem Tv.
Thời gian rất nhanh đã trôi đi, chính giờ tối, đến giờ đi ngủ.
"Dương Minh." Lâm Chỉ Vận khó xử. Dù như thế nào thì phòng cũng có một
giường, hai người mà ngủ cùng nhau đúng là. Mặc dù Lâm Chỉ Vận nghĩ
không có gì, nhưng nàng vẫn xấu hổ.
Dương Minh thấy Lâm Chỉ Vận như thế, không khỏi vui mừng, cũng biết nàng muốn nói gì.
"Mệt rồi à? Đi nghỉ đi"
"Em ngủ trước, anh nằm trên ghế là được" Dương Minh chỉ vào chiếc ghế sô pha cũ kỹ trong phòng.
"A?" Lâm Chỉ Vận mặc dù cũng hiểu đây là biện pháp giải quyết tốt nhất,
nhưng thấy chiếc ghế chật hẹp đó, lại không đành lòng. Dương Minh đến
giúp bố mình, nhưng lại bắt hắn ngủ ở ghế, đúng là không thể được. Nhưng
bảo hắn ngủ trên giường, vậy mình không thể nói. Vì thế nàng nói: "Hay
là em ngủ ở ghế"
"Không được" Dương Minh lắc đầu: "Em là bạn gái của anh, sao có thể để em ngủ trên ghế"
Bạn gái? Lâm Chỉ Vận nghe thấy từ mẫn cảm này không khỏi ngẩn ra. Nếu là
bạn gái thì hay rồi, không cần phải ngủ trên ghế. Lâm Chỉ Vận lắc đầu,
cũng không biết Dương Minh đang nói gì.
Lâm Chỉ Vận cảm thấy Dương Minh hình như không giống giả gì hết. Ai lại giúp bạn gái nhiều việc như vậy?
Chẳng qua không thể nào, Dương Minh đã có bạn gái. Lâm Chỉ Vận trong
thời gian qua đã hỏi Cát Hân Dao, biết đó là cô gái tên Trần Mộng
Nghiên. Lâm Chỉ Vận đã thấy Trần Mộng Nghiên từ xa, một cô gái rất đẹp,
tươi trẻ, như một cô công chúa.
Lâm Chỉ Vận mặc dù tự nhận không thể đẹp hơn Trần Mộng Nghiên, nhưng
cũng chỉ hơn kếm một chút thôi mà. Nhưng chỉ một chút này làm Lâm Chỉ
Vận không tự tin. Dương Minh không thể nào thích mình. Lâm Chỉ Vận không
ngừng ám chỉ mình, đề phòng mình ra chuyện ngu ngốc gì đó.
"Vậy. em ngủ?" Lâm Chỉ Vận hỏi.
"Ừ, em ngủ trước đi, anh ra ngoài hút điếu thuốc" Dương Minh nói.
"Được, anh cũng ngủ sớm nhé" Lâm Chỉ Vận gật đầu, lên giường.
Dương Minh ra khỏi phòng, đóng cửa lại, sau đó châm thuốc hút. Sau khi
vào đại học, Dương Minh cũng ít hút thuốc hơn. Nếu không phải gặp chuyện
phiền phức, Dương Minh cũng không hút thuốc.
Nói đến chuyện phiền phức, Dương Minh bây giờ nghĩ đến chuyện với Lâm Chỉ Vận.
Mai Nhân Nghĩa là cái mẹ gì, không tìm được hắn, cùng lắm bỏ chút tiền
ra là được. Chỉ có Lâm Chỉ Vận là phiền phức. Dương Minh bây giờ rõ ràng
cảm nhận được quan hệ giữa mình và Lâm Chỉ Vận đã gần nhau hơn nhiều.
Nhất là vì phim trên Tv, còn có chuyến đi này, Dương Minh cũng có thể
cảm nhận được Lâm Chỉ Vận đã dần không muốn rời xa hắn nữa.
Lâm Chỉ Vận trước đây khi xảy ra chuyện không chắc sẽ gọi cho hắn. Nhưng
Lâm Chỉ Vận bây giờ cứ xảy ra chuyện gì sẽ nghĩ đến hắn đầu tiên. Mặc
dù quan hệ hai người rất tốt, Dương Minh thấy rõ. Nhưng lại có một vấn
đề khác. Mình và Lâm Chỉ Vận có quan hệ gần gũi, vậy còn Trần Mộng
Nghiên?
Bây giờ xem ra Trần Mộng Nghiên mặc dù biết Lâm Chỉ Vận, nhưng tuyệt đối
không nghĩ Dương Minh sẽ mang nàng về. Trần Mộng Nghiên sở dĩ cho phép
Lam Lăng, là bởi vì Lam Lăng không ở cạnh hắn, ở rất xa.
Nếu như đưa Lâm Chỉ Vận ra ngoài ánh sáng, vậy không biết sẽ xảy ra
chuyện gì. Lâm Chỉ Vận khác với Lam Lăng. Lâm Chỉ Vận là sinh viên đại
học Tùng Giang, lúc nào cũng có thể gặp Trần Mộng Nghiên.
Theo tính cách của Trần Mộng Nghiên, nàng ghen là chuyện nhỏ, chỉ sợ nàng làm ra chuyện cực đoan gì đó.
Vừa nghĩ đến đây, Dương Minh lại đau đầu. Đúng lúc này điện thoại di động của Dương Minh lại vang lên.
Hắn vốn nghĩ là Hầu Chấn Hám, nhưng không ngờ lại là Tôn Khiết.
"Alo, Tôn Khiết, không phải lại muốn tôi đó chứ?" Buồn phiền là buồn
phiền, nhưng Dương Minh vẫn cố tỏ ra vui vẻ, trêu người đẹp.
"Đến Đông Hải chưa?" Tôn Khiết không tranh cãi với hắn, hỏi: "Chuyện như thế nào rồi?"
"Không quá thuận lợi, chuyện này về sẽ nói. Chị tìm tôi có chuyện gì?"
Không đến nước cuối cùng, Dương Minh sẽ không làm phiền Tôn Khiết. Mặc
dù quan hệ giữa hai người khác đặc biệt, nhưng cũng vì quan hệ đặc biệt
này mà làm Dương Minh e dè.
"Một cấp dưới của tôi nói đã nghe được tin tức của người kia" Tôn Khiết nói: "Bao giờ cậu đi gặp hắn?"
"Cái gì? Tìm được rồi? Nhanh như vậy?" Dương Minh giật mình, vui vẻ nói.
Tin của Ngô Trì Nhân đối với hắn mà nói, rất quan trọng.
"Người hình như chưa tìm được. Nhưng cũng có chút tin tức, cụ thể tôi
cũng không rõ lắm. Tôi cho cậu số điện thoại của người kia, cậu liên
lạc" Tôn Khiết nói.
"Được, chị nói đi." Dương Minh cảm thấy tay mình như run lên. Hắn rất
kích động." Số điện thoại 1330xxxxxxxx" Tôn Khiết nói: "Cậu gọi người
này là Tôn thúc là được, cậu cứ nói là bạn tôi"
"Tôn thúc? Là họ hàng của chị à?" Dương Minh kinh ngạc nói.
"Là quản gia nhà tôi, rất tốt đối với tôi. Tôn Khiết cười nói: "Lão sắp
năm mươi rồi, cậu gọi là Tôn thúc cũng không thiệt thòi gì"
"Được, tôi hiểu" Dương Minh nói: "Cảm ơn chị, Tôn Khiết"
"Không phải cậu đã nói quan hệ giữa hai chúng ta cần gì nói cảm ơn sao?" Tôn Khiết không quên trêu Dương Minh một câu.
"Hừ hừ, không phải sao? Tốt, vậy lần sau chúng ta lại đến toilet ở Bất Dạ Thiên?" Dương Minh cười hắc hắc nói.
"Lần sau? Không có lần sau. Cho dù có cũng không phải ở đó." Tôn Khiết cười cười, dập máy.
Điều này khiến Dương Minh ngẩn ra. Tôn Khiết nói gì thế này? Đang ám chỉ với mình sao?
Chẳng qua cô gái này. Dương Minh lắc đầu. Tính cách của Tôn Khiết quá
quái dị, không biết chừng là nói đùa với mình. Nói vậy làm người ta hiểu
lầm thì sao?
Thực ra đúng là Dương Minh đang hiểu lầm. Tôn Khiết thích nói đùa với hắn, nhưng với những người khác, nàng hiếm khi mỉm cười.
Dương Minh theo số điện thoại mà Tôn Khiết cho, gọi điện. Chuông reo hai tiếng, có người nghe máy.
"Alo. Ai đó?" Người bên kia trầm giọng hỏi, đi thẳng vào vấn đề.
"Là Tôn thúc ạ?" Dương Minh hỏi.
"A? Là tôi. xin hỏi là ai đó?" Tôn Tam ngẩn ra. Mấy năm nay người gọi
lão là Tôn thúc không có mấy người. Ngoại trừ Tôn Khiết thì chỉ có Tôn
Chí Vĩ.
Tôn gia có hai anh em. Một là bố Tôn Khiết – Tôn Hồng Quân, người còn
lại là Tôn Khánh Quân – bố Tôn Chí Vĩ. Tôn Tam trước đây không phải tên
như vậy. Nhưng bởi vì làm quản gia ở đây, cho nên đổi tên là Tôn Tam, ý
lão đứng hàng thứ ba.
Mặc dù Tôn Tam chỉ là quản gia, nhưng Tôn Hồng Quân rất coi trọng. Cả
đời Tôn Tam không kết hôn, vì mọi việc ở Tôn gia, cho nên Tôn Khiết và
Tôn Chí Vĩ rất tôn kính lão.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.