"Không phải em. mà là bố em xảy ra chuyện." Lâm Chỉ Vận như muốn khóc.
"Chú?" Dương Minh kinh ngạc nói: "Chú làm sao?"
"Em cũng không rõ lắm. Mẹ em mới gọi điện đến cho em. Nói bố em đang
trốn ở Đông Hải, không dám ra khỏi cửa. Hình như có người tố cáo bố hay
sao ý. Dù sao chính là phải ra tòa. Mẹ em nói bây giờ mẹ sẽ đi Đông Hải,
có thể mấy hôm nữa mới về, bảo em tự chiếu cố mình. Dương Minh, em nên
làm gì bây giờ?" Lâm Chỉ Vận vội vàng nói.
Dương Minh nghe xong, vô cùng khó hiểu. Lâm Chỉ Vận nói không rõ ràng,
nhưng ý chính thì Dương Minh hiểu. Đó là bố Lâm Chỉ Vận không biết gây
ra chuyện gì ở Đông Hải, kết quả bị kiện, bây giờ đang lẩn trốn.
"Bố em bây giờ đang ở đâu? " Dương Minh suy nghĩ một chút rồi nói.
"Em cũng không biết, mẹ không nói với em. Dương Minh, em bây giờ muốn đến Đông Hải tìm bố" Lâm Chỉ Vận nói: "Em lo lắng."
"Em?" Dương Minh cũng không biết nói gì cho phải. Cô bé này, em đi không
phải càng loạn hơn sao? Chuyện này em sao có thể giải quyết được.
"Sao thế?" Lâm Chỉ Vận không rõ tại sao Dương Minh lại nói như vậy.
"Chỉ Vận, bây giờ cần nhất là em gọi cho cô, sau đó bảo cô đừng quá nóng
lòng" Dương Minh trầm ngâm một chút: "Có một số việc cô đi cũng không
thể giải quyết. Có khi càng loạn thêm"
"A?" Lâm Chỉ Vận cả kinh, nàng nghe Dương Minh nói như vậy, cũng hiểu
đúng là như vậy. Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534890/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.