Dương Minh vội vàng nhắn cho nàng một tin, nói cho Cô giáo dã man biết hắn đang trên mạng. một lát sau Cô giáo dã man nhắn lại, Dương Minh lúc này thiếu chút nữa đã logout.
"Sao bây giờ mới trả lời? Cả ngày hôm nay sao không lên mạng?" Cô giáo dã man hỏi.
"Đâu chỉ có hôm nay, hai hôm nay đều không lên mạng" Dương Minh cười khổ nói.
"Ồ? Hai hôm không lên? Bận gì thế?" Cô giáo dã man hỏi.
"Trong nhà nhiều việc. Nhưng cô sao thế? Tìm tôi đánh Địa Chủ? Hay là muốn nói chuyện?" Dương Minh hỏi.
"Ừ, tâm trạng không tốt lắm" Cô giáo dã man nói.
"Tâm trạng không tốt? Sao thế? Vấn đề tình cảm à? " Dương Minh cũng biết vấn đề tình cảm là điều mà Cô giáo dã man suy nghĩ nhiều nhất.
"Tình cảm. gần đây tôi rất buồn, tôi cũng không biết nên nói với bạn như thế nào" Cô giáo dã man đưa một hình mặt buồn.
"Có chuyện gì không vui thế? Nói ra sẽ tốt hơn" Cô giáo dã man kiên nhẫn khuyên. Dù sao lúc mình buồn chán, Cô giáo dã man đã từng an ủi mình.
Làm người không thể quên ơn. Cho nên Dương Minh rất để ý đến chuyện của Cô giáo dã man.
"Tôi vốn nghĩ rằng chỉ cần gặp hắn, như vậy sẽ có lại cảm giác trước kia. Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy trái tim hắn càng lúc càng xa mình?"
Cô giáo dã man buồn bã nói.
"Là bạn thay đổi hay hắn thay đổi?" Cô giáo dã man bắt được điểm mấu chốt.
"Tôi. tôi cũng không biết. Có thể là tôi, cũng có thể là hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534888/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.