"Sao thế?" Dương Minh làm ra vẻ mặt vô tội nhìn Tôn Khiết.
"Cậu còn dám nói? Ai cho cậu rút tay ra?" Tôn Khiết trừng mắt nhìn Dương Minh, tức giận nói: "Đưa tay lại đây!"
"A?" Dương Minh sửng sốt, đưa lại? Nhìn đùi của Tôn Khiết, Dương Minh đành cười khổ đưa tay lại.
"Không được rút ra!" Tôn Khiết lập tức nói.
"Được. tôi sẽ để lại như cũ." Dương Minh thầm nghĩ, cái này là cô nói
nha, đến lúc đó cũng đừng nói tôi chiếm tiện nghi của cô đó!
"Bốp!" Tôn Khiết dùng sức vỗ vào bàn tay của Dương Minh, sau đó không
khỏi nhíu mày: "Sao lại cứng quá vậy? Tay sắt hả? Đau chết đi được!"
"." Dương Minh không nói gì, thì ra Tôn Khiết lại muốn cái này! Lực
đánh thì nhẹ, nhưng vẻ đau đớn trên mặt thì khá là lớn! Trời ơi, tay của
mình đánh gãy đại thu đó, đương nhiên là không có cảm giác đau rồi,
nhưng bàn tay non da thịt mịn màn như Tôn Khiết thì khác.
"Cậu không đau?" Tôn Khiết nhìn vẻ mặt không đổi của Dương Minh, không khỏi hỏi.
"Đau. đai chết mất." Dương Minh buồn cười, giả bộ đau đớn.
"Chán ghét!" Tôn Khiết đương nhiên biết Dương Minh giả vờ, không nhịn
được mắng một câu: "Được rồi, không được làm loạn nữa, lấy tay ra
nhanh!"
"Là cô kêu tôi để lên và không được lấy ra." Dương Minh làm ra vẻ không rõ.
"Tôi kêu cậu lấy ra sao cậu không nghe lời?" Tôn Khiết hỏi ngược lại.
"Haha!" Dương Minh kỳ thật cũng đã sờ đủ rồi, nếu mà còn sờ nữa, thì cơ
thể sẽ có phản ứng sinh lý, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534882/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.