Dương Minh hơi nản lòng, bản thân ngày hôm qua khó khăn lắm mới phát hiện ra một ít chổ quan trọng của dị năng, thì hôm nay lại thất bại! Chẳng lẽ điểm xuất phát của mình sai rồi sao?
Vừa rồi, Dương Minh cũng nhìn Trần Lục trong trạng thái vô cùng khẩn trương, cái này không thể giả được, cho nên, theo suy đoán ban đầu của mình, cái giả thuyết thời điểm đối phương sợ hãi trong lòng là sai lầm.
Nói đến sợ hãi, Dương Minh chợt nhớ đến Tống Hằng, tất nhiên, Tống Hằng còn phải sợ hãi mình hơn cả Trần Lục, nhưng mình vẫn không nhìn thấy được suy nghĩ trong đầu của hắn.
Dương Minh lắc đầu, xem ra mình quá nóng lòng, căn bản là không phải như vậy! Hôm nay vốn không cần thí nghiệm, có một ví dụ rõ ràng như Tống Hằng, thí nghiệm vừa rồi căn bản là thừa thải!
Nếu nói đến Tống Hằng, thì còn có một trường hợp đặc biệt hơn, là Quách Kiện Siêu! Còn có đám người Trương Vũ Lượng, Dương Minh đều không" nhìn thấy" được suy nghĩ của bọn họ. Đúng là bó tay, có lẽ, hôm qua mình suy nghĩ quá đơn giản!
Lúc đến đến nhà, Dương Đại Hải đã trở lại, nhìn thấy Dương Minh về, lập tức hỏi: "Đại Minh, con xem mẹ con mặc bộ đồ này thế nào?"
Dương Minh ngẩng đầu lên nhìn, thì ra mẹ vừa mới mua một bộ da thỏ, Dương Minh nhất thời dở khóc dở cười: "Mẹ, mẹ có một bộ da thú rồi mà, còn mua da thỏ làm gì nữa!"
"Da thú thì đúng rồi, nhưng mẹ vẫn phải ăn mặc bên ngoài chứ!" Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534868/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.