"Cái gì. Em mới có bệnh" Dương Lệ bị Dương Minh nói như vậy, lập tức hiện nguyên hình: "Người ta thật tình xin lỗi em, em còn không nhận. Đã thế còn mắng người ta?"
"Được rồi, em không cần chị xin lỗi. Chị sau này ít gây phiền phức, em sẽ thoải mái hơn. Mà bố chị cũng biết em rất ngưu X, sau này gặp gì đó không may đừng tìm em suốt" Dương Minh xua tay nói.
Dương Lệ mấp máy môn nhưng không nói. Chẳng qua trong lòng đã có cái nhìn hơi khác về Dương Minh. Nàng vốn cho rằng Dương Minh – em họ nghèo sẽ chiếm tiện nghi của nhà nàng, vì thế mới hay châm chọc Dương Minh. Nhưng bây giờ xem ra hình như Dương Minh không có suy nghĩ đó. Hơn nữa ở tình huống này, Dương Minh có thể đứng ra cứu mình, Dương Lệ rất cảm kích.
Tâm trạng Dương Lệ lúc này rất phức tạp. Khó khăn lắm mới nói ra câu cảm ơn, Dương Minh lại không thèm quan tâm. Dương Lệ đúng là có chút đau lòng,
Nếu Dương Minh không nói chuyện nữa, Dương Lệ cũng không tiện nói gì hơn. Chẳng qua Dương Lệ đã thầm quyết định, sau này không được xem thường Dương Minh nữa.
Hai mươi phút sau, Dương Minh nhận được điện của Dương Đại Sơn. Dương Minh ngảng đầu nhìn ra bên ngoài thấy xe Dương Đại Sơn đã đến cửa quán. Nhưng vẫn hỏi lấy lệ một câu: "Bác, bác đến rồi sao?"
"Bác đến rồi, ngay ở cửa, cháu và Lệ Lệ đi ra đi" Dương Đại Sơn nói.
"Vâng, cháu ra bây giờ đây. Bác có nói chuyện với Dương Lệ không?" Dương Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534863/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.