"Không sai." Dương Minh nhếch miệng cười, đưa tay ấn vào một huyệt đạo trên người Tống Hàng.
Ngay lập tức, Tống Hàng bắt đầu rất đua đớn, giống như có kim châm. Tống Hàng vô cùng kinh hãi, chẳng qua đã chậm, vô cùng đau đớn làm hắn lăn lộn trên mặt đất.
"Mẹ ơi. con chết. con bị giết rồi." Tống Hàng tưởng mình sắp về chầu trời, không ngừng hét lên.
Lăn qua lăn lại, Tống Hàng phát hiện mình còn chưa chết, vì thế càng thêm sợ hãi. Hắn bây giờ như bị trăm ngàn con kiến cắn xé, còn khó chịu hơn chết, tốt nhất là có thể chết.
"Mình bao giờ có thể chết?" Tống Hàng nhếch miệng rên rỉ.
"Không chết được, đừng mơ" Dương Minh lạnh lùng nói: "Tao còn không có thói quen trực tiếp giết người"
"Mình không chết?" Tống Hàng mừng rỡ: "Ông, ông nội, cháu thực sự không chết?"
"Mày có phải muốn chết không?" Dương Minh trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu mày muốn chết, tao có thể giúp mày.
"Không không, ông nội, cháu không muốn chết. Nhưng bây giờ cháu rất khó chịu. Ông giơ cao đánh khẽ, cháu bây giờ còn khó chịu hơn chết" Tống Hàng mặt mày vặn vẹo, đau đớn kêu lên.
"Mày không muốn chết? Tao thấy mày làm như vậy rõ ràng là muốn chết mà?" Dương Minh đi tới, tiện tay vỗ lên người Tống Hàng. Tống Hàng rên lên một tiếng, thoải mái không ít.
"Cảm ơn, cảm ơn." Tống Hàng chỉ cảm thấy đau đớn trên người đã biến mất, rất vui. Vui vì mình không phải chịu cơn đau đó hành hạ. Chiêu thức đó của Dương Minh làm Tống Hàng quá sợ.
Gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534841/chuong-410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.