"Vì sao cậu lại giúp tôi?" Hạ Tuyết nhìn Dương Minh, rốt cục vẫn không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Tuy rằng Hạ Tuyết không muốn thừa nhận, nhưng không thể không thừa nhận, vừa rồi nếu không có Dương Minh, nàng khẳng định sẽ không thể thu phục được ba tên côn đồ kia.
Dương Minh không đáp lời này, chỉ đi đến bên cạnh của ông già bán khoai, nói: "Ông ơi, ban tên kia vào trại có thể không lâu, chúng ra rồi có lẽ sẽ tìm ông gây phiền toái, nên có gì ông cứ gọi điện cho con, đây là số của con. ông cũng có thể gọi cho nàng ta, nàng là cảnh sát đó"
"Cảm ơn. cảm ơn!" Đây cũng là điều ông già lo lắng nhất, trong việc buôn bán, không bao giờ hy vọng chọc vào đám côn đồ, cho nên, vừa rồi dù Hạ Tuyết có là cảnh sát thật đi chăng nữa, ông cũng không muốn nói với nàng, vì ông sợ bị trả thù.
Cảnh sát bắt một lần, còn có thể đến bắt lần hai? Cho dù có bắt lần hai, thì còn lần thứ ba, thứ tư? Cảnh sát không thể vì một ông già bán khoai mà ngồi canh ở đây cả ngày được.
Cho nên, ông già vẫn tương đối nghiên về khuynh hướng lấy bạo chế bạo, nếu như đám côn đồ còn quay lại, thì cứ gọi điện cho Dương Minh thì có thể giải quyết.
Hạ Tuyết kinh ngạc nhìn Dương Minh, không ngờ Dương Minh suy nghĩ còn chu đáo hơn mình!
Sau khi an ủi ông già, Dương Minh mới nói với Hạ Tuyết: "Đi thôi!"
"Ồ" Hạ Tuyết gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không thể bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534835/chuong-404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.