Xong rồi
"Xin lỗi, Mộng Nghiên. Hôm nay anh quá nóng, chẳng qua cái thằng Trâu Nhược Quang kia quá đáng ghét, anh thấy hắn đến làm phiền em, nên mất đi lý trí" Dương Minh giải thích: "Nếu hắn làm phiền người khác, anh mặc kệ"
"Hừ, nói dễ nghe nhỉ" Trần Mộng Nghiên trách một câu, nhưng trong lòng không tức mấy. Không sai, Dương Minh nói đúng, hắn nếu không suy nghĩ về mình, vậy cũng không quản tên kia.
"Anh ở dưới ký túc đợi em" Dương Minh nói: "Xuống nhé, anh chờ em"
"Người ta buồn ngủ rồi" Trần Mộng Nghiên nói.
"Anh có cái này tặng em" Dương Minh nói.
"Được rồi, anh chờ em ở dưới" Trần Mộng Nghiên thực ra cũng không buồn ngủ, bây giờ còn một lúc nữa mới đến giờ, chủ yếu là do con gái xấu hổ thôi.
Không lâu sau Trần Mộng Nghiên đã xuống. Hiển nhiên nàng không buồn ngủ, nhưng Dương Minh không nói trắng ra.
"Làm gì, đã muộn thế này mà còn gọi người ta?" Trần Mộng Nghiên có chút tức giận, sớm không gọi người ta, muộn thế này mới đi?
"Không có, hôm nay một người bạn của anh bị bệnh, anh thay cô ấy đi dạy thêm" Dương Minh nói: "Nếu không anh đã sớm đến tìm em. Anh bây giờ còn chưa ăn cơm đó"
"Dạy thêm? Anh?" Trần Mộng Nghiên không tin nổi nhìn Dương Minh. Trong ấn tượng của nàng, Dương Minh không giống người làm gia sư gì hết." Sao, mặc dù lúc trước anh nhờ em phụ đạo nên thi đã đại học, nhưng anh chỉ dạy thêm cho một thằng bé trung học thừa sức, không phải sao?" Dương Minh cười nói: "Xem thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534784/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.