"Không!" Dương Minh lắc đầu: "Căn bản là tao không muốn giết mày, bằng không thì mày đã chết, không còn nhiều lời với tao được vậy!"
Xà ca rùng mình, ngẫm thấy lời của đối phương nói cũng đúng, nếu như vừa rồi thanh chủy thủ không cắm vào tay, thì mình bây giờ đã teo rồi! Chẳng qua, nếu đối phương đã nói là không giết hắn, vậy thì Xà ca cũng yên lòng, chỉ cần không phải lấy mạng mình, thì cái gì cũng có thể từ từ thương lượng!
Nhưng không biết điều kiện của đối phương là gì? Nếu không phải đến giết mình, chẳng lẽ cầu tài?
"Hảo hán, mày muốn tao làm gì cứ nói đi!" Nghĩ rằng mình không chết, Xà ca cũng sảng khoái hơn.
"Xem ra mày vẫn tương đối thức thời, vốn đang định nắn gân mày một chút!" Dương Minh lạnh lùng nói.
"Không cần. không cần. Háo hán, mày cứ nói đi, muốn tao làm thế nào?" Xà ca hoảng sợ vội vàng nói.
"Một câu, rời Tùng Giang, không tranh đoạt nơi này" Dương Minh nói từng chữ.
"Rời Tùng Giang?" Xà ca sửng sốt, lập tức nói: "Là Bạo Tam Lập hay Vu Hướng Đức phái mày tới?"
"Hừ!" Dương Minh khinh miệt cười: "Hai tên đó chưa đủ năng lực sai khiến tao!"
"Vậy mày thuộc." Trong lòng Xà ca chợt lạnh, nếu như người này dễ làm vậy, thì sẽ có những tổ chức khác tham gia.
"Ông chủ của tao không thích nhìn mày làm loạn ở Tùng Giang!" Dương Minh lạnh lùng nói: "Biết vì sao hắc đạo Tùng Giang nhiều năm nay không ra cái gì không?" Dương Minh bắt đầu trò quăng lưu đạn của mình: "Ông chủ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534752/chuong-321.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.