Dương Minh nghe xong gật đầu. Đúng, vừa nãy hắn đúng là không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ cảm thấy Trương Tân là anh em rất tốt của mình, cho hắn một ít cổ phần cũng không sao. Nhưng bây giờ hắn không thể suy nghĩ cho bản thân.
Trương Tân cho rằng tiền đó là Lưu Duy Sơn bỏ ra, hắn nếu chiếm bốn mươi phần trăm, vậy rất nhiều.
Nhìn thấy Dương Minh có chút khó xử, Trương Giải Phóng mở miệng nói: "Dương Minh, như vậy đi, chú có một đề nghị, cháu xem thế nào"
"Chú nói đi ạ" Dương Minh vội vàng nói.
"Cháu đầu tư tiền, Trương Tân làm cùng cháu, nó cũng không thể không góp chút tiền. Như vậy đi, chú cho nó một triệu, sau đó nó chiếm hai mươi phần trăm, cháu thấy thế nào?" Trương Giải Phóng nói.
"Nếu là như vậy thì bốn mươi phần trăm đi ạ" Dương Minh nói.
"Không, hai mươi đã chiếm tiện nghi quá rồi" Trương Giải Phóng lắc đầu nói: "Tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn"
"Được ạ, theo chú nói đi ạ" Dương Minh thấy Trương Giải Phóng rất kiên quyết, cũng chỉ có thể như vậy. Chẳng qua cũng không sao, sau này mình phát đạt, không quên Trương Tân.
"Bố, bố thực sự cho con một triệu?" Trương Tân có chút hưng phấn nhìn Trương Giải Phóng. Cùng làm ăn với Dương Minh, cảm giác khác hẳn với làm ăn trong nhà. Hai anh em cùng gây dựng sự nghiệp, nghĩ cũng thấy thích hơn nhiều.
Nếu như mình không bỏ chút tiền nào ra, lại còn lấy cổ phần, Trương Tân cảm thấy không thoải mái. Mà bây giờ nếu bố đồng ý cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534740/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.