"A? Mang quà cho mình?" Lâm Chỉ Vận nghe Dương Minh nói xong, có chút kỳ quái, quan hệ giữa hai người không phải đặc biệt tốt, tại sao hắn lại tặng lễ vật cho mình?
Trước đó, Lâm Chỉ Vận không muốn có liên quan với Dương Minh, cho nên từ sâu trong nội tâm đã cự tuyệt hắn, như bây giờ thì khác, bản thân đang gặp khó khăn, cuối cùng phải nhờ hắn giúp đỡ!
Nếu không bị mẹ ép bức, Lâm Chỉ Vận cũng không muốn tìm Dương Minh, nhưng bây giờ, nàng là bất đắc dĩ.
Vì đã có quan hệ trước kia nên Lâm Chỉ Vận cũng không ghét bỏ Dương Minh, nội tâm đóng chặt đang hé mở một cái lổ rất nhỏ, tuy rằng không nghĩ có thể ở cùng một chổ với Dương Minh, nhưng ít nhất cũng bắt đầu xác định lại quan hệ của mình và Dương Minh. Không thể không nói, đây là một mở đầu tốt.
"Đúng vậy, lần trước đưa bạn về nhà, nhìn thấy túi xách của bạn đã cũ, nên đi Hồng Công liền mua cho bạn một cái! Chẳng những là bạn, những người bạn tôi quen biết đều có lễ vật" Dương Minh cảm thấy đi thẳng vào vấn đề đưa lễ vật cho nàng có chút hơi khó hiểu, nên giải thích một câu: "Lần này ở Hồng Công kinh doanh một chút, kiếm được vài đồng lời, cho nên mua tặng mọi người thôi!"
"A, vậy cảm ơn bạn" Nghe Dương Minh nói, Lâm Chỉ Vận mới dám nhận đồ của Dương Minh đưa.
"Đúng rồi, bạn tìm mình có chuyện gì?" Dương Minh lúc này mới nhớ ra lâm chỉ vậ (Trầm Lâm) tìm mình có việc.
"Cái này.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534703/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.