Phùng Trùng khi về đến trường học mới bắt đầu hối hận! Mình và Tôn Khiết quen nhau lâu vậy rồi mà vẫn chưa ăn được, chuyện này có vẻ thất bại quá.
Vừa rồi hắn bị lời nói của Tôn Khiết làm cho hoảng sợ bỏ chạy, bây giờ về đến nghĩ lại, trong nhà Tôn Khiết đã thất thế, còn sợ nàng cái gì? Trước kia, không dám phát sinh chuyện với nàng cũng bởi vì sợ gia đình của nàng, bây giờ Tôn gia phá sản, còn phải sợ cái gì? Vừa rồi nên đẩy ngã Tôn Khiết thì đúng hơn!
Phùng Trùng vỗ đầu của mình. a, chờ chút! Hôm nay nhìn Tôn Khiết ăn mặc, vẫn là hàng hiệu, túi xách LV kia, hình như vừa mới mua hai ngày trước, sao trong nhà phá sản nhanh như vậy? Hình như có vấn đề.
Nghĩ đến đây, Phùng Trùng vội vàng gọi điện cho một thằng bạn thời trung học, bây giờ nó đang học đại học bên Đông Hải! Nó chắc là biết bên Đông Hải có chuyện gì!
Vì thế hắn liền gọi điện cho thằng bạn học kia: "Alo, lão Tam sao? Tôi là Phùng Trùng đây"
"Ồ, thì ra là lão Nhị, tìm tao có việc gì?"
"Trời ơi, đã dặn một trăm lần rồi, đừng gọi tôi là lão Nhị" Phùng Trùng bất mãn: "Đúng rồi, Đông Hải có một tập đoàn tài chính Tôn gia sao?"
"Tập đoàn tài chính Tôn thị? Không biết. rất lớn sao?" Lão Tam kỳ quái hỏi.
"Không biết? Đúng rồi!" Phùng Trùng đột nhiên nhớ ra, tập đoàn tài chính Tôn thị chỉ là một công ty mẹ, không có phụ thuộc nghiệp vụ gì, chỉ phụ trách quản lý công ty con,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534664/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.