🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Triệu Oánh cau mày, suy nghĩ về những lời nói của" Thế giới nào có chân tình".
"Chị Oánh, chị đang làm gì đó?" Một thanh âm vang lên phía sau Triệu Oánh.
"Yên Yên, sao em trở về sớm?" Triệu Oánh vội vàng tắt Yahoo đi.
"Sợ chị một mình ở nhà sợ hãi nên trở về" Vương Tiếu Yên vừa nói vừa cởi áo khoác ra.
"Tuổi không lớn lắm, mà lại mặc một bộ đồ đen, nhìn giống như mấy đứa con gái không đàng hoàng" Triệu Oánh nhìn Vương Tiếu Yên một cái nói.
"Em không phải dạng đó, chị cũng đâu phải là không biết. Nhưng thật ra Chị Oánh, cả ngày mặc một thân quần áo màu trắng, người ta không biết còn tưởng rằng hai ta là người phát ngôn của Bai Jiahei chứ!" Vương Tiếu Yên cười nói: "Vừa rồi chị thấy em đến đã thấy cái gì vậy? Cho em xem với coi!"
"Không có gì, chỉ nói mấy câu với vài người trên mạng" Triệu Oánh đỏ mặt nói.
"Không có gì? Thật sự không có gì? A? Chị Oánh, mặt của ngươi tại sao lại đỏ?" Vương Tiếu Yên nói xong liền chụp lấy con chuột trong tay Triệu Oánh.
"Tiểu nha đầu nhìn cái gì vậy, mau đi ngủ đi, nửa đêm mười hai giờ rồi, ngày mai không đi học sao?" Triệu Oánh nào dám cho nàng con chuột.
"Cái gì mà tiểu nha đầu, Chị thích người nam sinh kia, không phải cũng bằng tuổi em sao!" Vương Tiếu Yên bỡn cợt nói.
"Chị. Chị và Dương Minh không có gì!" Triệu Oánh vội vàng thề thốt phủ nhận nói. Chẳng qua giấu đầu lại lòi đuôi rồi.
"Haha, ai nói là Dương Minh vậy?" Vương Tiếu Yên cười to nói: "Em cũng không nói nha!. Dương Minh? Hắn tên là Dương Minh?"
"Sao vậy, có chuyện gì không ổn sao?" Triệu Oánh thấy Vương Tiếu Yên đột nhiên có biểu tình quái dị, cảm thấy rất khó hiểu.
"Không có gì." Vương Tiếu Yên lắc lắc đầu, suy nghĩ cực nhanh rồi đưa ra quyết định. Nói như thế nào thì nói, chị Oánh rất tốt với nàng, nàng không thể làm ra chuyện khiến chị ấy đau khổ.
"Đúng rồi, em và hắn học cùng trường học, có hay gặp hắn không?" Triệu Oánh bị Vương Tiếu Yên lật tẩy, nên cũng không che giấu nữa, giữa hai người con gái này không có gì là bí mật đáng nói cả.
"Không có. bọn em không học chung một khu, có thể sau này sẽ chuyển qua khu học mới. Khu học của em cũng đã cũ rồi" Vương Tiếu Yên lắc đầu nói.
"Ừ, cũng đúng." Triệu Oánh gật đầu, thở dài nói: "Không chừng hai đứa sau này lại thành bạn học!"
"A? Có ý gì?" Vương Tiếu Yên không hiểu Triệu Oánh nói.
"Ha hả, không có gì. Về sau em sẽ biết." Triệu Oánh nói xong, dùng chuột tắt máy tính đi.
"Í! Chị Oánh, chị thật gian trá, em còn chưa kịp xem thì chị đã tắt!" Vương Tiếu Yên bỗng nhiên chỉ vào màn hình nói.
.
Cán bộ lớp của đại học rất khác so với cán bộ lớp thời trung học, thời trung học cán bộ lớp nói một cách dễ nghe thì chỉ là chân chạy việc cho chủ nhiệm mà thôi.
Nhưng đại học thì không giống vậy, trong đại học, một chủ nhiệm có rất nhiều lớp, căn bản là không có nhiều sức để đi quản tất cả. Cho nên sẽ chuyển giao lại toàn bộ quyền lực cho cán bộ lớp.
Cho nên, cán bộ lớp của đại học cũng sẽ có một ít tác phong của lãnh đạo đơn vị về sau. Vì thế, làm trong ban cán bộ đại học cũng là một phương pháp rèn luyện cương vị, người muốn tranh cử đương nhiên không ít.
Ngoại trừ một số người đam mê quyền lực, tập luyện cho mình một chút thì làm ban cán bộ còn có rất nhiều chổ tốt, ví dụ như có thể gia nhập đảng trước, như vậy về sau muốn xin đi làm ở các cơ quan nhà nước hoặc làm việc cho quốc gia, nói chung là cái nào cũng dễ dàng hơn.
Cho dù không nhập đảng, tương lai muốn vào xí nghiệp hay công ti lớn, mà trong lý lịch từng đảm nhiệm qua vị trí lớp trưởng, cũng là một lợi thế rất lớn.
Cho nên, nói túm lại là, ban cán bộ đại học thì vô cùng nổi tiếng! Nhất là cán bộ của hội Học Sinh,. Nhưng Dương Minh đối với mấy cái thứ quyền lực này lại không có hứng thú.
Từ trước đến giờ hắn chưa từng làm cán bộ lớp bao giờ, mà tính cách lại lưu manh, làm cho hắn trở thành thói quen lấy bạo chế bạo, cho nên không thể thu xếp được.
Dương Minh không muốn, nhưng không có nghĩa là những người khác không muốn làm, người báo danh tham gia tranh cử đông ơi là đông. Dương Minh ngồi cười chế giễu khi nghe những người này diễn thuyết.
Có người lên đài đều run từ đầu đến chân lại còn muốn tranh cử làm lớp phó thể dục, có người nói năng không rõ, còn muốn tranh cử lớp phó tổ chức, có người nói chuyện bị đớt, lại muốn tranh cử lớp phó văn nghệ.
Mà khôi hài nhất chính là những người đi tranh cử lớp trưởng, viết xong diễn thuyết vì muốn chứng tỏ mình ghê gớm, liền không cần cầm đọc mà đứng nói một mạch, chẳng qua nói được một nửa thì đứng đơ ra, ngó qua ngó lại, rồi cuối cùng lầm bầm mắng: "Mẹ kiếp, quên từ!"
"Ha ha ha ha!" Dương Minh nghe xong liền cười to, nhưng tại sao người ta lại không cười? Dương Minh nhìn lướt qua các bạn học vô cùng im lặng, chỉ có tiếng cười của mình có vẻ khá là đặc biệt!
Chẳng qua Dương Minh cũng không để ý, hắn là một người thích gì thì làm, sao phải xoắn?! Người trên đài trừng mắt nhìn Dương Minh một cái, Dương Minh cũng không cam lòng yếu thế, đáp trả một ánh mắt đùa cợt.
Cuối cùng là thời gian bỏ phiếu, mặc dù mọi người chỉ mới làm quen sơ sơ qua vụ tập huấn quân sự, nhưng cũng biết lập bè kết đảng rồi.
Kết quả bỏ phiếu làm cho Dương Minh kinh ngạc, cái tên nam sinh" Mẹ kiếp quên từ" kia tự nhiên lại có số phiếu cao nhất, trở thành lớp trưởng! Dương Minh cùng chủ nhiệm đồng thời lắc đầu, chẳng qua đại cục đã định, cũng vô pháp sửa đổi.
Dương Minh nghĩ rằng, tên này trước đó khẳng định đã thua mua không ít lòng người. Mà chủ nhiệm thì bất đắc dĩ, trước đó thì nói là dân chủ này nọ, bây giờ không thể không thừa nhận kết quả này, cũng may mỗi học kỳ có thể bầu lại.
Kết quả bình chọn đã có. Lớp trưởng Tôn Chí Vĩ, chính là tên nam sinh đã chửi mắng. Lớp phó Tống Ngọc, là một nữ sinh. Lớp phó học tập Trương Phi siêu, lớp phó sinh hoạt Lý đại vũ, lớp phó thể dục Vu Thiên Sách.
Tôn Chí Vĩ vàVu Thiên Sách rõ ràng là cùng một phe, bởi vì chổ ngồi của hai người cùng một chỗ, cần nói thêm nữa sao? Cái này không phải là do Dương Minh quan tâm, hắn chú ý bởi vì khi tên này diễn thuyết đã nói câu kia.
Sau khi tan học trưa, rất nhiều bạn học đều tỏ vẻ chúc mừng Tôn Chí Vĩ, hiển nhiên là trước đó được hắn cho không ít chổ tốt, chẳng qua Tôn Chí Vĩ cũng hào phóng, đứng ở trên bục giảng nói: "Trưa nay, tôi mời cả lớp ra ngoài khách sạn Thiên Bảo long ăn cơm, ta đã gọi điện thoại đặt vị trí tốt, một mặt chúc mừng tôi lên làm lớp trưởng, mặt khác cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi!"
"Ồ!" Đoàn người ở dưới đều tung hô: "Thật là tốt quá!"
Tôn Chí Vĩ ở trên bục cười hài lòng.
Trong lớp cũng có vài người chống đối Tôn Chí Vĩ, nhưng giờ phút này đều thay đổi thái độ. Dù sao đại cục đã định, người ta bây giờ đã là lớp trưởng, đối đầu với người ta thì không có gì hay ho, nếu Tôn Chí Vĩ mời khách, thì cứ đi theo để gia tăng một chút cảm tình.
Vài tên ba phải, thấy gió chiều nào liền ngã theo chiều đó.
Chẳng qua Dương Minh lại vô cùng chướng mắt cái tên Tôn Chí Vĩ này nên cũng không muốn có quan hệ này nọ với hắn. Mình không muốn phát triển trong trường, vậy ban cán bộ cũng không giúp ích gì cho đời cả.
Vì thế liền đứng dậy đi ra ngoài cửa, hắn cũng không muốn đi ăn, vả lại cũng đã có hẹn với Trần Mộng Nghiên.
"Ấy, bạn học gì đó ơi, lớp trưởng đại nhân mời khách, bạn không nghe sao?" Lớp phó thể dục Vu Thiên Sách thấy Dương Minh phải đi, vội vàng gọi hắn lại.
"Tôi không ăn, tôi còn có chuyện" Dương Minh nhàn nhạt nói.
"Không được, có người mời khách mà không đi sao?" Vu Thiên Sách kéo Dương Minh lại không cho hắn đi.
"Tôi hẹn bạn gái rồi, không đi được" Dương Minh lắc đầu.
"Vậy kêu bạn gái của bạn cùng đi, thêm người thì thêm đũa thôi!" Vu Thiên Sách nói.
"Ý tốt thì tôi nhận, nhưng tôi không đi!" Dù sao Vu Thiên Sách nói chuyện cũng đã rất khách khí, Dương Minh cũng cảm thấy có lỗi khi nói chuyện.
"Sao vậy, không nể mặt sao?" Tôn Chí Vĩ đã đi tới, nhìn Dương Minh, bất quá trong lời nói của hắn đã không còn kiên nhẫn.
"Tôi hẹn trước, anh mời khách thôi, cũng không thể ép buộc người khác như thế" Ngữ khí của Dương Minh cũng trở nên cứng rắn lên.
"Mẹ kiếp, tao mời mày đi là cho ngươi mặt mũi rồi! Đừng tưởng rằng vừa rồi mày ở dưới cười lén đừng tưởng tao không phát hiện!" Miệng mồm của Tôn Chí Vĩ bắt đầu không sạch sẽ: "Một câu, mày rốt cuộc có đi hay không?"
"Không đi thì thế nào?" Dương Minh lạnh lùng nói.
"Không đi? Thằng khốn, mày.!" Tôn Chí Vĩ cắn răng nói.
"Chí Vĩ, bỏ đi! Đừng như vậy!" Vu Thiên Sách kéo tay Tôn Chí Vĩ, lắc đầu.
"Thiên Sách, anh đừng cản em, em mới vừa lên làm trưởng lớp, đã có người tới khiêu khích quyền uy của em!" Tôn Chí Vĩ giận dữ nói.
"Haha!" Dương Minh vừa nghe lời này liền cười nói: "Mày chỉ là một lớp trưởng, mày còn tưởng mình làm lãnh đạo sao? Nghe câu này chưa, đừng lấy thôn trường không lo cán bộ, đáng tiếc mày chỉ là cái lớp trưởng, so với thôn trường còn có một khoảng cách rất xa!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.