Khi tập quân sự, các trường đều tập ở các sân khác nhau. Nên Dương Minh cũng không biết Trương Tân và Trần Mộng Nghiên như thế nào. Chỉ là hắn cảm thấy cường độ huấn luyện thế này rất bình thường, tại sao lại có nhiều người không chịu nổi chứ?
Thực ra cũng không thể nói đám học sinh đó mượn cớ tránh tập quân sự. Giáo dục thể chất trong nước không được chú trọng. Từ tiểu học chỉ chú trọng dạy văn hóa mà quên đi các môn khác như thể dục. Rất nhiều học sinh chưa học thể dục đến nơi đến chốn. Nghe thì hơi quá nhưng đây lại là sự thật.
Cho nên tập quân sự nói là hợp lý lại là không hợp lý. Itsts nhất đối với những học sinh không bao giờ tập thể dục thì là không hợp lý. Ít nhất cũng phải có chút thể lực chứ.
Mấy năm qua có không ít học sinh thể lực yếu bị ngất trong lúc tập quân sự, cho nên trường học và giáo viên sợ gánh trách nhiệm. Những học sinh không thể nào chịu được đều cho phép bọn họ ở một bên nghỉ ngơi.
Dương Minh là một trong số ít học sinh chưa từng xin nghỉ một lần. Những người khác ít nhiều đều xin nghỉ.
Sau một ngày tập quân sự, Dương Minh không cảm thấy gì. Hắn cảm thấy thể lực chỉ hơi tiêu hao một chút. Nhưng Trương Tân lại mệt đến độ bước chân lảo đảo. Trần Mộng Nghiên và Triệu Tư Tư đều trực tiếp về phòng nghỉ.
Hôm nay vốn định đi ăn, nhưng Điền Đông Hoa thấy Trương Tân như một con chó nhỏ, chỉ có thể bỏ đi suy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534610/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.