Spoiler for /:
"Sao em không mặc đồ, không sợ người khác thấy hả?" Lam Lăng nhìn thấy đồ ăn chảy nước miếng, còn Dương Minh thì nhìn thân thể của Lam Lăng mà chảy nước miếng.
"Màn cửa che hết rồi, sợ cái gì" Lam Lăng không ngại bị Dương Minh mình, ngồi xuống chuẩn bị ăn.
Dương Minh bới hai chén cơm, đặt trước mặt hai người, sau đó nói với Lam Lăng: "Được rồi, ăn nhanh đi, thử tay nghề của anh xem nào, đã nhiều năm không làm"
"He he, em thấy thơm như vậy, nhất định là ngon lắm!" Lam Lăng gấp đến nỗi cầm đũa, gắp một miếng đậu hũ đặt vào miệng, nhấm một chút rồi nuốt vào bụng, tán dương: "Ngon thật, anh dạy em đi!"
"Ngon sao? Thật ra rất đơn giản, đem đậu hũ ra ướp một chút, sau đó chiên giòn, dù chút nước tương cho có vị" Dương Minh nói: "Trước đây anh cũng thường xuyên ăn đậu hũ, nên làm đơn giản vậy đó"
"Dạ, vậy đến lúc đó anh dạy cho em đi, em cũng học một chút"
Lam Lăng ăn rất nhiều, đến nổi bụng to lên, đi phải chống đỡ, y như một con cua, lết về phòng. Đi được một lát, cảm thấy ăn xong rồi lại thèm, vì thế nói với Dương Minh: "Chúng ta chơi một chút được không?"
"Em không sợ thức ăn bị trào ra à?"
"Ghê quá đi" Lam Lăng làm động tác nôn mửa, quả thật, ăn nhiều như vậy, cũng cảm thấy đầy bụng.
Lam Lăng sợ tiêu hóa không tốt, không có chuyện gì liền đi làm công việc nhà, đem chén dĩa đi dọn. Dương Minh ngây người trong chốc lát, thấy mọi thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534601/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.