"Tôi nói hai người đừng có như vậy nữa được không!" Đến một cái đèn đỏ, Trương Tân dừng xe, quay đầu lại cười khổ nhìn hai người Trần Mộng Nghiên và Dương Minh.
"?" Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đồng thời hoảng sợ, chẳng lẽ hai mắt của Trương Tân có thể nhìn ra phía sau? Chẳng lẽ trò nắm tay bị phát hiện??
"Các người đừng có ra vẻ xa lạ với nhau như vậy được không? Không phải người ngoài mà, trời ạ!" Trương Tân cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, có cảm giác như là kỳ đà cản mũi: "Nếu cần thì các người cứ xem tôi như là không khí cũng được!"
Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đồng thời thở phào, liếc mắt nhìn nhau, cười ăn ý. Bởi vì chỉ có trong lòng hai người rõ ràng, bọn họ đang làm cái gì thôi.
Hai người không hẹn mà cùng nhéo nhéo tay đối phương, tựa hồ như cổ vũ cho nhau, tiếp tục cái chuyện tình mờ ám này.
"Đừng nói nhãm nữa … đèn xanh rồi kia, mày không sợ bị người ta chửi hay sao?" Dương Minh chỉ vào cái đèn giao thông nói.
Quả nhiên, Dương Minh vừa dứt lời, phía sau truyền đến những tiếng kèn xe" Tin tin …"
Trương Tân là lính mới mà, khẩn trương lên, kéo nhầm phanh xe, làm cho nó bốc khói.
"Mẹ kiếp! Xe tự động mà cũng có thể bốc cháy sao?" Trương Tân mắng.
Càng ấn thì càng chậm, Trương Tân vẫn không thể khởi động xe. Đằng sau là một chiếc taxi, thật sự không chờ được, đành phải vượt lên Trương Tân. Lại không ngờ rằng xe của Trương Tân lại đột nhiên lui về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534570/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.