Giờ phút này, nàng rốt cục đã biết rằng Dương Minh quan trọng như thế nào với mình. Đúng vậy, bản thân mình đã sớm yêu Dương Minh, chỉ là khi hắn ở bên cạnh thì mình lại không biết quý trọng. Bây giờ mất đi, Trần Mộng Nghiên mới cảm thấy được cùng ở một chổ với Dương Minh có biết bao nhiêu vui sướng! Mặc dù lâu lâu Dương Minh lại đề nghị hoặc là những chuyện xấu hổ, nhưng ngẫm lại cho đến bây giờ, những đôi tình nhân bình thường đều như vậy cả!
Khi Trần Mộng Nghiên nghe được Dương Minh nói" Không phải như mày nghĩ …" Thì nàng, rốt cục đã thở phào một hơi!
"Mộng Nghiên, bạn tìm mình …?" Dương Minh cảm thấy xấu hổ, tự nhiên lại để con gái đến tìm mình.
"Dương Minh, nghe nói cậu và Trương Tân đi Vân Nam? Về khi nào vậy?" Trần Mộng Nghiên cố gắng nặn ra một khuôn mặt bình tĩnh.
"Về hơn nửa tháng rồi!" Dương Minh gãi đầu.
Trương Tân thấy Mộng Nghiên đi đến, vội vàng lấy cái ghế để cho nàng ngồi bên cạnh Dương Minh, sau đó rời bàn bỏ đi, đến chổ của Trần Mộng Nghiên ngồi.
"Vậy sao cậu về không liên lạc với mình?" Trong lòng Trần Mộng Nghiên căng thẳng: "Không biết mình tìm cậu à?"
"Mình không có lên mạng …" Dương Minh cười khổ nói.
"Hả? Sao bạn biết mình lên mạng tìm bạn?" Trần Mộng Nghiên cố gắng nặn ra một nụ cười nhìn Dương Minh, thoải mái nói. Nhưng thật ra thì trong lòng nàng hết sức khó chịu.
Dương Minh hiển nhiên phát hiện ra mình đã lỡ mồm, nói dối trước mặt một cô gái thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534568/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.