Trong nháy mắt, Lâm Chỉ Vận ngây người, anh ấy… muốn làm gi? Chẳng lẽ anh ấy nhận ra mình? Chẳng qua trong khoảnh khắc Lâm Chỉ Vận liền hiểu được tình hình, Dương Minh bởi vì theo quán tính nên mởi ngã. 
"Anh." Lâm Chỉ Vận mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng nhớ lại những gì mình đã làm với nhau …cho nên không nói ra được, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên. 
"Ặc." Dương Minh thật ra đã sớm phản ứng, nhưng mà. đầu nằm trong ngực của mỹ nữ Thì quả thật là rất sung và sướng. Bất quá hắn nhớ lại tình huống lần trước cùng Trần Mộng Nghiên, dùng cái đầu gối K.o thằng em. 
"Không sao đâu" Lâm Chỉ Vận nhẹ nhàng lắc đầu, theo biểu tình của nàng, Dương Minh không nhìn ra nàng có tức giận hay không, vì thế cũng không dám đáp lời, thành thật đứng ở một bên. 
Cảm xúc của Lâm Chỉ Vận theo đúng kiểu con gái, buồn vui giận gi cũng không nói. Thật ra trong lòng nàng không nghĩ rằng hành động vừa rồi của Dương Minh là Chiếm tiện nghi, cho nên, cái này là nói với hắn. 
Nói nhiều chắc chắn sẽ mắc lỗi, Lâm Chỉ Vận không muốn để Dương Minh nhận ra mình, cho nên cúi đầu, làm bộ như vô cùng thẹn thùng. 
Dương Minh cũng biết hành vi vừa rồi của mình quá mức lỗ mãng, cho nên cũng không nói 
gì. Nhưng … hắn nhìn đi nhìn lại cũng thấy người con gái này vô cùng quen mắt! Chắc chắn là 
rất quen! Mình khẳng định là đã gặp nàng ở đâu rồi, nhưng gặp ở đâu? Dương Minh không có 
một chút ấn tượng. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534557/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.