Mà người thiếu phụ bị rạch túi khi tên trộm hét lên cũng đã tỉnh lại. Nhưng không ngờ người ra tay dạy tên trộm lại chính là thằng nhóc mình đã gặp trong hiệu sách. Vừa nãy mình còn mắng chửi người ta là đồ lưu manh, bây giờ người ta lại giúp mình. Tiểu Tình thật sự không biết nên đối mặt như thế nào. Tiều Tình cố ý cúi thấp đầu, mong rằng Dương Minh không thấy rõ mặt nàng.
"Chị gái, chị nhìn xem có mất gì không?" Trần Mộng Nghiên thấy Tiểu Tình đã tỉnh lại, vội vàng mở miệng hỏi.
"Không…không mất gì đâu" Tiểu Tình vừa nãy cũng đã kiểm tra túi của mình, chỉ bị cắt đứt một lỗ nhỏ. Nhưng điện thoại di động và tiền chưa bị lấy.
"Xem trọng đồ của mình. Lần sau không may mắn gặp được chúng tôi vậy đâu. Bác gái" Dương Minh thản nhiên nói, còn nhấn mạnh hai chữ" Bác gái".
Tiểu Tình nghe thấy tiếng" Bác gái", liền hiểu được Dương Minh đã nhận ra mình. Nên cũng không cần phải cúi đầu nữa, nhìn Dương Minh cười nói: "Vừa nãy phải cảm ơn cậu".
Dương Minh vốn còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng thấy cô ta đã chủ động nói cảm ơn nên cũng không hẹp hòi làn gì. Vì vậy lắc đầu: "Không có gì, chỉ là bác gái không coi tôi như cố ý tới gần bác là được".
Nghe Dương Minh nói, mặt Tiểu Tình đỏ lên.
"Dương Minh, hai người biết nhau?" Trần Mộng Nghiên nghe thấy lời của Dương Minh có ý chọc ghẹo không khỏi tò mò.
Tiểu Tình dù sao cũng lớn hơn Dương Minh nhiều nên thái độ lầm người cũng khéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534496/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.