"Ồ, con nói cái này ah? A, hồi đó ba mua xong vứt đâu đó, không ngờ con lại tìm được" Dương Phụ cầm tờ vé số lên coi coi, rồi tiện tay ném lại lên bàn, nói: "Ngày đó có tùy tiện mua một tờ, dù sao cũng không có khả năng trúng! Lát nữa con thuận tay vứt đi, đừng để mẹ nhìn thấy, nếu không lại trách ba tiêu phí tiền! Ngày đó ba đã trực tiếp ném đi, sao lại để bị tìm được vậy nhĩ?"
Vứt?! Dương Minh đổ mồ hôi quá trời luôn! Xem ra phụ thân không hề nghĩ đến việc sẽ trúng số! Nói cách khác, nếu không có đám Trương Tu Lộc, tờ vé số này vĩnh viễn nằm dưới gầm giường nhà hắn! Xem ra cũng phải nên cảm tạ bọn chúng!
"Ba, đừng có vứt chứ!" Dương Minh lắc đầu cười khổ: "Tờ này trúng thưởng đó!"
"Cái gì? Trúng thưởng? Con đừng nói đùa, người ta mỗi ngày đều mua mà còn chưa trúng, ba chỉ ngẫu nhiên mua một lần làm sao mà trúng?" Dương Phụ lắc đầu: "Con cũng đừng lừa ba, được rồi, ăn nhanh rồi thu dọn đi!" Dương Phụ tưởng Dương Minh lừa ông để cho ông vui lòng ăn cơm.
"Ba, con không có lừa ba đâu, không tin ba gọi điện đến tổng đài hỏi đi" Dương Minh chỉ vào cái điện thoại nói: "Con vừa mới gọi, trên điện thoại còn lưu số kìa!"
"Thật sao?" Dương Phụ cầm tờ vé số, nhìn qua, tỏ vẻ không tin. Bất quá ông cũng đi đến chổ điện thoại, gọi đến trung tâm xổ số.
Dần dần, trên mặt Dương Phụ nở nụ cười, gác điện thoại, cao hứng nói: "Tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534484/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.