Dương Minh đang buồn bực vì sao những người này lại sợ mình, chợt nghe thấy tiếng nói của Bạo Tam Lập từ phía sau tới: "Chuyện gì? Thằng chó nào dám khi dễ người của phòng tao?"
Dương Minh quat đầu lại thì thấy dáng vẻ hung thần sát khí của Bạo Tam Lập. Lúc này mới có hiểu ra, mấy thằng vừa rồi e ngại là Bạo Tam Lập. Dương Minh hôm qua đã biết, Bạo Tam Lập ở trong trại giam này cũng là một tay anh chị.
"Không có việc gì. Anh báo, em thấy mấy thằng chó chết kia khi dễ lão già này, nên ra tay dạy dỗ bọn nó một chút" Dương Minh vừa nói vừa ngồi xuống ăn cùng với Bạo Tam Lập, lão già kia cũng ngồi xuống bên cạnh bọn họ.
"Đừng quản mấy thằng đó, chắc là mới vào nên không biết ai với ai" Bạo Tam Lập mắng.
Ăn cơm xong, lúc dọn bàn, lão già đột nhiên đi tới bên cạnh Dương Minh, cười cười với hắn rồi nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu, người trẻ tuổi.
"Không cần, tôi không thích nhất là có người khi dễ người già" Dương Minh lắc đầu. Chẳng qua nhờ thói quen kính già yêu trẻ của Dương Minh mà thôi, làm cho hắn đạt được cặp kính áp tròng thần kỳ: "Đúng rồi, lão nhân gia, ông vì sao lại vào đây? Nghe nói ông đã ở đợi ở trong này bảy tám năm?"
Lão già nghe xong vẻ mặt có chút tiêu điều, lắc đầu nhưng không nói gì.
Dương Minh có chút tò mò liền thông qua Bạo Tam Lập biết Đổng Quân rất hay ra vào nơi này. Đây là một tên trộm vặt, hơn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534473/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.