"Bố, con đúng là mời chị… mời cô giáo Triệu ăn cơm" Dương Minh cũng không che mặt nữa. Mặt Dương Minh lúc này đã hết sưng, chỉ có điều vẫn còn hơi thâm đen, không nhìn kỹ căn bản không thấy. Vừa nãy Lâm Chỉ Vận không nhìn thấy, nhưng phòng khách đang sáng trưng, chỉ cần hơi chú ý là có thể nhìn thấy.
"Mày còn dám nói dối? Thực sự tức chết tao, vậy mặt mày làm sao thế kia?" Dương Phụ kích động hét lên: "Mày làm sai không quan trọng, hiểu được nhận sai là tốt. Nhưng mày lại dám nói dối tao"
"Bố nó à, anh đừng kích động, có thể là hiểu lầm đó" Dương Mẫu vội vàng giảng hòa.
"Hiểu lầm gì chứ? Chẳng lẽ vết bầm tím trên mặt nó là bị xe đâm?" Dương Phụ cười nhạt nói: "Thằng ranh con, đừng cho là tao không biết. Lần trước tao đã cảm thấy kỳ quái. Xe đạp của mày tao đã tìm thợ sửa, người ta nói đây căn bản là không phải bị đâm mà là bị người đập vỡ. Nhưng tao thấy mày chăm chỉ học hành nên cho mày mặt mũi không nói ra. Không ngờ tới mày một lần không chừa, lại còn nói dối tao?"
Dương Minh bây giờ rốt cuộc biết vì sao bố lại tức giận như vậy, thì ra là do chuyện lần trước đã bị nhìn ra. Dương Minh cũng không thèm giấu diếm nữa, nói chuyện lần trước gặp cướp nói cho bố mẹ nghe.
"Điều mày nói đều là thật? Theo mày nói như vậy, lần trước và lần này mày đều gặp cướp, sao lại trùng hợp như vậy? Xác suất này của mày cũng có thể trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1534460/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.