Chương trước
Chương sau
Địa Phủ...
Diêm La Thất Sát cảm thấy vô cùng nhàm chán trong thời gian dưỡng thương.
Hắn vốn đã không còn đáng ngại nữa thế nhưng là Diêm Hậu không để hẳn phải chịu thêm bất cứ tổn thất nào.
Bất kể là Diêm Vương cũng cấm túc hản ở Địa Phủ, những lần hắn trở lại hạ giới đều là lén lút.
Hản tới chỗ Mạnh Bà, dạo chơi uống mấy chén trà, tiện thể nhìn lén xem Tô Lăng đang làm cái gì.
Nàng vẫn đang làm việc, dường như dạo gần đây Tô Lăng còn không có nghỉ ngơi, thời gian nghỉ cũng bó hẹp trong buổi trưa.
Gái tên Dương Tổng chết tiệt, dám giao nhiều công việc như thế cho nàng, hẳn có phải muốn chết không đây? Diêm La Thất Sát mím môi, cố gắng kiềm chế sự nhớ nhung trong lòng.
Hắn quay lưng đi, đợi tới lúc hắn khôi phục nguyên khí, nhất định dạy dỗ bọn chúng một trận nên thân.
Hắn ngôi xuống bàn trà trong mái đình của Vọng Hương Đài.
Mạnh Bà đang chuẩn bị canh, âm hồn sắp đi qua nơi đây.
Hẳn uống một chén trà, nhưng lần này trà thực đẳng, hắn nhăn mày "Mạnh Bà, sao trà lại đắng ngắt như thế này?"
"Trà ngon đã bị cậu uống vào bụng, chỉ còn lại trà đắng này thôi"
Diêm La Thất Sát đập mạnh tay xuống bàn, dứt khoát mạnh miệng "Trà chỗ Diêm Vương rất nhiều, lần sau cứ việc tới lấy"
"Lão không dám, cậu chớ nghịch người"
Đồ của Diêm Vương điện không phải bất cứ ai cũng có thể động vào.
Diêm Vương tính tình khó lường, cư nhiên không nên chọc giận.
Cái tên Diêm Hắc Ám này suốt ngày chỉ biết tới Vọng Hương Đài ăn bám của lão.
Một lời này của hắn đối với Mạnh Bà mà nói là cả một cơ sự.
"Ba không truy cứu đâu, lão bà cứ yên tâm!"
"Với cậu thì điều đó tất nhiên, lão bà không muốn phiền hà tới cậu đâu"
Dù sao, trà cũng là hẳn uống, Mạnh Bà chỉ dùng trà làm đồ tiếp, ngày thường không hề động vào trà.
Nếu như Diêm La Thất Sát muốn, cứ việc mang trà tới, Mạnh Bà nguyện ý pha cho hắn uống.
Lão bà lắc lắc đầu, cười nhạt.
Diêm La Thất Sát cau mày, hiểu ra được ý tứ.
Hắn không lên tiếng nữa, cũng không uống trà nữa.
Ngồi lại chơi ở Vọng Hương Đài một lúc, hẳn cuối cùng cũng chịu rời đi.
Diêm Vương Điện...
Diêm Hậu ngồi trong hoa viên, tay nàng di chuyển từng đường kim mũi chỉ, thêu một cành hoa trên khung thêu.
Hắn tiến đến, tuỳ tiện ngồi xuống bàn trà, rót cho mình một ly.
Trà của Diêm Vương Điện quả nhiên vẫn làm cho Diêm La Thất Sát thỏa mãn.
Nàng lướt qua người hẳn, cười nói "Mặt mày biến sắc vậy?"
"Nương, suốt ngày nhốt con ở Địa Phủ người không cảm thấy nhàm chán thay cho con hay sao?"
"Sắc lệnh của ba con, ta không thể tuỳ tiện phá bỏ"
Nàng cười cười, ánh mắt chăm chú trên từng mũi kim thêu.
Cái tên Diêm La Thất Sát này, quả nhiên là đang nhớ thương cô nương Tô Lăng đây mà.
Con trai của nàng, cũng có lúc biết yêu một người rồi sao? Hẳn cau mày, vô cùng cảm thấy không vui vẻ.
Diêm La Thất Sát uống thêm một ly trà, có vẻ như bị cấm túc quá nhiều tập cho hắn một thói quen là uống trà.
Cư nhiên, thói quen nhớ Tô Lăng đã khảm sâu không thể nào rũ bỏ.
Cô giống như một loài cây lâu năm, quấn rễ sâu vào trong tâm trí của hắn vậy.
Hắn chợt nhớ ra chuyện gì đó, nghiêm túc hỏi nàng "Nương, còn nhớ lời hứa lân trước với con không?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hẳn, lục lại trong trí nhớ của mình lời hứa với Diêm La Thất Sát.
Hoá ra là xuống hạ giới gặp Tô Lăng một chuyến, hắn không đề cập qua chắc nàng cũng quên mát.
Nàng ngừng tay, hơi ngẩng đầu mỉm cười, nàng cũng vô cùng tò mò về cô gái Tô Lăng này.
"Tất nhiên ta nhớ, ta còn vô cùng món gì đợi ngày con dẫn ta gặp mặt Tô Lăng "
Diêm La Thất Sát vui vẻ trở lại, hắn cười tươi "Nương xem, ngày mai chúng ta liên xuống hạ giới"
"Đợi tới lúc này sắc lệnh cấm túc của con được gỡ bỏ, ta nhất định sẽ cùng con đi"
"Con đã hồi phục lại rồi, căn bản không còn đáng lo ngại"
Nàng trừng mắt "Mọi chuyện, ba con mới có quyền quyết định"
"Nương lúc nào cũng cùng một phe với ba, không lẽ nương không thế nghe theo con một lần hay sao?"
Không phải nàng muốn cự tuyệt hắn, nhưng hoàn cảnh ép buộc nàng đâu thế thay đổi cục diện được.
Sắc lệnh chính là sắc lệnh, không thể thay đổi, trừ khi được gỡ bỏ, nếu như phát hiện làm trái, cho dù là cái chức danh Diệm Hậu cũng đâu thể cứu được nàng.
Diêm Hậu là một bậc quân thần, không thể kháng lệnh, như vậy mới xứng đáng với sự tôn kính của trên dưới Địa Phủ người.
Nàng lắc lắc đầu "Ta không thể nghe theo con"
"Con sẽ tới xin ba gỡ bỏ sắc lệnh, ngay bây giờ"
Nàng không trả lời, tiếp tục thêu thùa.
Diễm La Thất Sát bỏ đi, hắn tới Diêm La đại điện, đích thân câu kiến Diêm Vương.
"Ba, con có chuyện muốn gặp"
"Nói"
Diêm Vương đặt nét bút trên tờ giấy, không ngẩng đầu dành cho hắn một ánh mắt.
Chất giọng lạnh ngắt, thong dong phun ra một chữ rợn người.
Đối với thái độ này của ba mình, Diêm La Thất Sát vốn đã quen thuộc.
Nét mặt hawn mang vài phần ảm đạm nghiêm túc.
"Con muốn được gỡ bỏ sắc lệnh cấm túc!"
Diêm Vương đưa đôi mắt của mình nhìn xem người hắn từ đầu tới cuối một lượt.
Y gật nhẹ đầu, sau đó cảnh cáo một lời.
"Tốt nhất đừng lặp lại chuyện cũ thêm một lần nữa"
Nếu không, y cũng không chắc chắn rằng sẽ gỡ bỏ lệnh cấm túc lần nữa cho Diêm La Thất Sát.
Hắn gật nhẹ đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích.
Chưa bao giờ, ba hắn cự tuyệt yêu cầu của hẳn.
Giá mà Ngạn Phong tính tình cũng giống như Diêm Vương, Ngạn Thần đã biết điều hơn một chút.
Hắn nhanh chân rời đi, tin mừng nàng nên thông báo cho Diêm Hậu ngay lập tức.
Diêm La Thất Sát nhận sắc lệnh gỡ bỏ cấm túc, hẳn thong dong trở lại hạ giới một chuyến...
Tô Lăng vẫn đang tăng ca.
Hắn lướt qua phòng làm việc của nàng một lúc, sau đó rời đi.
Vị Dương Tống nào đó cũng đang làm việc một cách chuyên tâm.
Nghe tiếng giày rơi trên nền nhà, không cần nghĩ ngay lập tức biết là ai tới.
Anh ta đích thân mở cửa, mời Diêm La Thất Sát vào bên trong phòng.
Hắn ngồi chễm chệ trên ghế, nhận lấy ly trà từ tay Dương Dịch.
Con mẹ nó, bao giờ thì Diêm La Thất Sát mới biến mất khỏi thế giới của Dương Dịch đây? "Ngài tới có chuyện gì quan trọng sao?"
"Tại sao Tô Lăng suốt ngày tăng ca, cậu dám giao cho cô nhiều việc như thể?"
"Cô Tô Lăng vẫn còn làm việc giờ này sao?"
Diêm La Thất Sát phất tay, một loạt cảnh vật trong phòng làm việc của Tô Lăng hiện lên song song với thời điểm hiện tại của cô.
Dương Dịch hiểu ra ý tứ của hắn, anh ta hối lỗi, mặc dù mình không có bàn giao quá nhiều công việc cho Tô Lăng.
Ngày thường, anh ta đã rất chiếu cô nàng.
"Chuyện này...là tôi đã quá thất trách"
"Chết tiệt, vậy còn để cô ấy làm việc đến giờ này"
Dương Dịch vừa đưa di động ra, nghe được câu này của Diêm La Thất Sát không ngừng toát mồ hôi.
Anh ta.suýt nữa làm rơi di động trên tay.
Anh ta toát mồ hôi lạnh "Vâng vâng, tôi lập tức gọi điện cho cô ấy ngay"
Bên kia, Tô Lăng nhận máy "Alo, Dương tổng, anh gọi giờ này có chuyện gì không?"
"Cô vẫn đang tăng ca sao?"
Giọng anh ta có chút run rẩy.
Tô Lăng nhẹ gật đầu "Vâng, có chuyện gì sao?"
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cô thôi, công ty đã hết giờ làm, cô có thể trở về nhà được rồi"
"Ừ, tôi biết rồi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.