Chương trước
Chương sau
Mọi người nói chuyện một lúc thật lâu đến tối, Diêm La Thất Sát bắt xe tiên hai người trở về, sau đó hắn quay trở lại với nàng.
Sắc trời đã dân tối...
Đêm đen bảo phủ lấy bầu trời.
Tô Lăng nằm trên giường bệnh, có bác sĩ đang kiểm tra sức khoẻ tổng thể cho nàng.
"Cô cảm thấy trong người thế nào rồi?"
"Rất tốt"
"Phần đầu còn thấy đau nữa không?"
Vị bác sĩ đo huyết áp giúp nàng, song lại kiểm tra phần đầu trước đó bị chấn thương.
Nàng lắc lắc đầu, căn bản đã không còn thấy đau nữa.
Anh ta gật đầu, quay người nói với y tá điều gì đó, lập tức cô y tá ghi chú lại trong giấy báo bệnh.
Sau khi hoàn thành thủ tục kiểm tra sức khoẻ tổng thể, bác sĩ nhắc nhở nàng mấy câu.
"Tình hình của cô có tiến triển, chú ý phần đầu tránh bị va chạm hoặc kích động"
Nàng gật gật đầu.
Vị bác sĩ cũng y tá quay người bỏ đi sau khi hoàn thành công việc.
Chợt, Tô Lăng nhớ đến điều gì đó liên lên tiếng hỏi.
"Bác sĩ, bao giờ tôi được xuất viện"
Anh ta dừng bước chân đồng thời quay đầu nhìn nàng "Hiện tại chưa thể, chúng tôi phải thông qua vài đợt kiểm tra nữa"
"À ừ"
"Sao dạo này tôi ít thấy các người tới kiểm tra thế?"
Diêm La Thất Sát đứng cạnh giường, hai tay khoanh tròn trước ngực, thanh âm phát ra thật lạnh.
Anh ta trả lời "Bệnh viện hiện đang xảy ra một số vấn đề, bệnh nhân lại rất nhiều chúng tôi không thể bố trí thời gian nhiều cho một bệnh nhân được, mong anh thông cảm"
"Tôi biết rồi, các người làm ăn cho công bằng là được, đừng để bệnh nhân phải đợi"
Chữ đợi được hắn nhấn mạnh xuống, cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện Tô Lăng chịu lạnh chỉ vì một chữ đợi của bọn bệnh viện mà hẳn phải kiềm chế cái ý định san bằng bệnh viện này lại.
Hản gật gật đầu, phất phất tay cố ý đuổi người.
Từ cái vụ của bọn viện trưởng và cô ả tiếp tân, Diêm La Thất Sát không lấy đến một ánh mắt ưa nhìn đối với bọn người của cái bệnh viện chết tiệt này.
Nhưng vì chuyển viện có nhiều vấn đề đặt ra cho nên hắn đành nhẫn nhịn.
Đợi sau khi người đi, hắn ngồi xuống giường hỏi nàng "Em cảm thấy đói chưa?"
"Kì lạ đến như thế sao?"
Ngạn Phong gật gật đầu.
Y nhìn Ngạn Thần, hỏi "Bác sĩ bảo sao?"
"Bọn họ không nhận thấy điều gì, một chút tiến triển cũng không có"
Kì lạ như thế sao? Mọi suy đoán của Ngạn Phong và bác sĩ không trùng khớp.
Bây giờ nên dựa vào cơ sở nào giúp Tô Nhiên tỉnh lại được đây? Ngạn Phong bắt đầu cảm thấy rất rối.
Nếu như không giúp cô tỉnh lại thì có khả năng ý thức của cô sẽ vẫn sống nhưng thân thể có khả năng bị đóng băng.
Tức là hồn và thể xác không bao giờ sát nhập lại cùng một chỗ.
Cô giống như một người bị liệt, người phàm thường gọi là người thực vật.
Còn nếu sử dụng ma pháp hoặc linh khí, chỉ đảm bảo được một phần cô sẽ tỉnh lại.
Điều này không đảm bảo được tính tuyệt đối, sẽ có rất nhiều trường hợp bất trắc xảy ra.
Bởi vì Tô Nhiên là người phàm, đả kích của Ma pháp hoặc linh khí rất mạnh.
"Hiện tại chỉ còn cách đợi"
Ngạn Phong cũng hết cách.
Nhiều ngày trôi qua, theo như suy đoán của người phàm thì Tô Nhiên vẫn không tiến triển, cũng chỉ còn cách ngồi đợi kỳ tích mà thôi.
Theo như Y dự đoán, thì chỉ còn cách áp dụng ma pháp hoặc linh khí thôi.
Nhưng điều này không đảm bảo được sự an toàn tính mạng.
"Ba, chúng ta không thử bằng ma pháp hoặc linh khí được sao?"
Y liền là lắc lắc đầu.
Tuý Linh tiến lên trước, tuỳ tiện đưa một luồng linh khí ở cảnh giới thấp nhất mà nàng đã tu luyện được vào người Tô Nhiên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.