Chương trước
Chương sau
Diêm La Thất Sát ngẩng đầu nhìn Mạnh Bà, ánh mắt hắn mông lung mờ ảo "Ta chỉ tin khi cô ấy yêu ta"
Mạnh Bà một tay chống gậy, một tay chống lưng ngầm nghĩ.
Mỗi người tới chỗ lão bà đều có những câu chuyện khác nhau.
Nhân sinh không ai cưỡng cầu, chết đi rồi nếu đậm tình có thể kiếp sau nguyện cùng nhau một chỗ.
Nếu như muốn quên thì ắt sẽ không gặp lại.
Kiếp trước có nợ, kiếp sau phải trả bằng mọi giá.
"Ta đã dành cho cô ấy những gì tốt nhất có thể, đến trả trái tim ta cũng có thể đưa cho cô ấy chơi đùa"
Cuối cùng thì, Tô Lăng chỉ mỉm cười đáp trả lại Diêm La Thất Sát một câu "Xin lỗi, tôi chưa thích anh"
Chưa thích có nghĩa là chưa thích, cũng có nghĩa là chưa bao giờ muốn thích.
Tô Lăng chẳng qua không muốn hắn đau lòng thêm cho nên mới bảo chưa thích hẳn.
Nếu không, từ đầu nàng đã mạnh dạn nói không thích.
"Cậu có thế cho cô ấy những thứ tốt nhất nhưng người chỉ cảm động, chứ không hề rung động"
Diêm La Thất Sát cười cười, nụ cười bi thương đến nhường nào.
Hoá ra, người chỉ cảm động chứ không rung động.
Đúng, hắn thích nàng, thậm chí là yêu nàng.
Hắn có thể cho nàng những thứ tốt nhất trên đời, cũng có thể bảo vệ nàng chu toàn cả đời.
Nhưng một điều hắn cần, nàng lại không thể đáp ứng.
Tô Lăng rất tàn nhẫn, chỉ một câu nói có thể khảm sâu cả lưỡi dao vào trong tim Diêm La Thất Sát.
Hắn không muốn kiếp trước tái diễn, càng không muốn đánh mất nàng thêm một lần nữa.
Nhưng, hắn biết phải làm sao đây? "Mạnh Bà, ta mệt mỏi đủ rồi"
"Cậu hãy ngủ một giấc, mơ một giấc mơ thật đẹp"
"Đến khi tỉnh lại, ta sẽ quên được cô ấy chứ?"
"Nếu tâm đã muốn quên, lòng sẽ không vướng bận"
Diêm La Thất Sát đứng dậy, hắn vịn vai lão Mạnh Bà, gật gật đầu nói "Được, được"
Hẳn bước những bước chân lạnh chạng rời khỏi đại điện của Mạnh Bà.
"Người ta thân là khách không thể làm như thế"
Ngạn Phong xem Tô Nhiên như một người khách và muốn tiếp đãi cô một cách chu đáo.
Tuyệt đổi Y không muốn Tô Nhiên phải tự tay xuống bếp hay làm bất cứ việc gì.
Nếu như Tô Nhiên trở lại Ma giới lần nữa, nhất định phải tiếp đón cô một cách tận tình.
Ngạn Thần lại cho rằng, Tô Nhiên sẽ không để ý mấy vấn đề nhỏ nhặt này, ngược lại cô còn rất thích là đằng khác.
"Cô ấy không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu"
"Ta đã bảo không là không!"
Ngạn Phong nhất quyết không đồng ý.
Tuý Linh bĩu bĩu môi, có chút tiếc nuối, không thèm để ý tới Y.
Ngạn Thần cũng chẳng buồn cãi lại, không thì không thôi.
Buổi trưa hôm nay, Ngạn Thần dùng bữa cùng ba và nương của hắn, rất hiếm khi hẳn ở tại chính điện.
Tô Lăng sáng nay có chút mệt mỏi, nàng xin nghỉ làm một hôm.
Tô Nhiên sáng ra khỏi cửa nhìn thấy con xe BMW đậu trước cửa nhà liên ngạn nhiên vô cùng.
Cô tính vào nhà hỏi Tô Lăng nhưng nàng ngủ rất say, cô thâm nghĩ trong bụng "Hắn là của cái tên Thất Sát tặng rồi đây!"
Cô cười thầm trong bụng, vui vẻ tới tiệm hoa làm việc.
Nàng tỉnh lại đã trưa, sau khi đánh răng liền đứng ngẩn người trước gương.
Bộ dạng của Tô Lăng trong gương rất thảm, đến mức nàng suýt nữa không nhận ra mình.
Đêm qua đi bộ trở về nhà đến mức gót giày cà vào chân sưng tấy lên.
Hai mắt khóc lóc đến đỏ hoe và sưng tấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.