Chương trước
Chương sau
Ngạn Thần muốn xem qua tình hình của Tô Nhiên một chút, xem ra, cô được Diêm La Thất Sát bảo vệ rất chu đáo.
Hản không ngờ đến, y cũng có lúc biết điều đến thể.
Nếu như hẳn không biết điều, e rằng lần này gặp lại Ngạn Thần hắn sẽ đem Y ra đánh cho nhừ tử, sau đó trả về Địa Phủ giống như trả chó về cho chủ vậy.
Ngạn Thần lưu lại một lúc, hẳn muốn rời đi nên căn dặn Diêm La Thất Sát vài câu "Giúp tôi chiếu cổ cô ấy, nếu làm không tốt thì cái mạng chó của cậu tôi sẽ không đảm bảo chết lúc nào đâu"
Câu trước hắn có ý nhờ vả nhưng câu sau liên là cảnh cáo.
Diêm La Thất Sát không dám không nghe "Tôi biết rồi, người của anh, nhất quyết có chết cũng phải bảo vệ"
"Tốt"
Sau đó, Ngạn Thần biến mất vào hư không.
Tô Nhiên không hề biết sự xuất hiện của hẳn, cũng không được gặp hắn hỏi han vài lời.
Diêm La Thất Sát đợi hắn đi mới dám lên tiếng kêu van, y đau đớn ôm lấy một bên má vừa bị hắn đấm "Chết tiệt, tôi đã làm sai cái gì mà lại chịu thương thế này?"
"Sao thế?"
"Cái nhan sắc đẹp trai của tôi bị con choa nhà cô phá hỏng đây rồi này"
Hắn vừa nói vừa uất ức chỉ vào một bên má mình.
Tô Nhiên nhíu mày nhìn, sau đó bất giác nở một nụ cười châm chọc "Ngu thì chịu!"
"Mẹ nó, cô còn cười được"
Hắn đưa tay thành nắm đấm lên trước mặt Tô Nhiên, nhưng nghĩ tới hình ảnh Ngạn Thần khoanh tay ngồi trên thành ghế của cô nhìn y với ánh mắt gây sát thương mạnh thì y lập tức thu cánh tay của mình lại.
Lỡ như hắn đang ở đây thật thì có mà ăn thêm một bên má nữa.
"Cứ cười đi, cô muốn thì cứ cười cho thoả thích"
"Haha"
Kết quả, Tô Nhiên cười rộ lên.
Đến mức Tô Lăng từ ngoài kia nhìn vào còn tưởng cô bị ma nhập.
Diêm La Thất Sát ôm lấy ám, mặt uỷ khuất tiến đến bên cạnh nàng "Tiếu Lăng Lăng, em mau xem đi, hắn ta đánh tôi không thương tiếc mà cô em gái của em còn dám cưới tôi đây này"
Hắn rất nhớ sự ôn nhu từ đôi mắt xinh đẹp của Tuý Linh, và nhớ cả nụ cười dịu dàng thuần tục của nàng nữa.
"Nương, con nhớ người quái!"
[.........
Ngạn Thần hướng phía chính diện của Ma giới tiến đến.
Hắn lạnh lùng bước đến trước mặt quan văn đại thần, đứng cạnh người Ngạn Phong.
Bọn người bên dưới vốn đã làm ôn lên, hắn vừa tới càng thêm vấn đề để bàn tán.
Ngạn Thần cúi nhẹ đầu "Ba"
Ngạn Phong nhẹ gật đầu, y tính trách móc hắn cớ sao lại xuất hiện nhưng nhìn sắc mặt hắn lại quyết định cùng hắn giải quyết.
Hắn đứng thẳng người, mạnh dạn tuyên bố, ánh mắt sắc lạnh nhìn xuống phía dưới bọn người muốn phản "Các vị quan thần, xin hỏi các vị có mặt đông đủ như hôm nay muốn cáo lên chuyện gì với Ma Vương"
Phía dưới khôi phục lại vẻ im lặng, đến khi Ngạn Thần dứt câu, một vị quan giả đứng lên trước, trên tay cầm lấy văn kiện đã chuẩn bị.
Y dâng lên trước mặt, tự tin cáo lên phía trên "Chúng thần muốn cáo lên việc Ma Vương giải phong ấn cho Ma Hậu"
"Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn phản đối chuyện này"
"Ma Hậu là người của Thuỷ Tộc, nếu không thể từ hôn thì chỉ còn cách phong ấn mãi mãi"
Quan Phùng bước xuống, nhận lấy văn kiện từ trên tay Tinh khâm sứ, lão già liếc xéo y một ánh mắt, sau đó mạnh mẽ phất tay áo quay lưng bỏ đi.
Ông ta đưa văn kiện cho Ngạn Phong, ám chỉ bằng ánh mắt.
"Ô, thế Tinh khâm sứ đại nhân thử nói xem, ta cũng mang trong mình dòng máu của Thuỷ Tộc, vậy ta cũng phải trở về bên đấy hay sao? Hoặc là Ma vương phong ấn cùng lúc hai mẹ con ta?"
Ngạn Thần khẽ nhếch môi cười, nụ cười ngụ ý giễu cợt và châm biếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.