Buông xuống từ đêm đen, Tử lão gia vẫn phải truyền nước biển hồi sức. Mang danh có hai đứa cháu nhưng vẫn phải cô độc nằm yên nơi đó. Quả nhiên, đó là ác báo của ông.
Khuôn mặt già nua đau xót nhìn lên tấm ảnh một gia đình hòa khí tốt mà nước mắt tội lỗi không ngừng chảy.
Có lẽ ông đã sai...
•
Tử Ngạn im lặng mà ngắm trăng tròn, một mực giữ im lặng với những lời dị nghị của người đời. Lời nói này chính là lời trong tận sâu tâm can của Tử Tĩnh Chi, những lời đại nghịch chỉ có thể nghĩ nhưng không dám nói. Tử Ngạn sẽ giúp cô ấy nói hết.
Ái cha, lại có chút thèm rượu rồi... Nhưng hiện tại chưa đủ tuổi thành niên thì với luật lệ nghiêm khắc của Tử gia, ai dám cho cô uống ? Hơi bứt rứt nha.
-"Chưa ngủ sao ?"- Âm thanh thiếu niên từ ban công gần đó truyền đến khiến Tử Ngạn thích thú.
Tử Ngạn chống cằm, nụ cười in hằn trên môi -"Vẫn nhớ một người, không thể ngủ được"-
Tử Đông Quân lại tưởng rằng cô nhớ đến mẹ mình, chỉ có thể im lặng. Phòng của Tử Ngạn vốn dĩ cách phòng của hắn rất xa nhưng do có vấn đề cần sửa chữa mà dời tạm sang đây.
-"Thường chị không thích ngắm sao trời"- Tử Đông Quân hơi híp mắt lại. Phải nói đúng hơn là Tử Tĩnh Chi quá nhát gan, đến màn đêm cũng không dám xem, thường thường trốn trong chăn.
-"Ai cũng sẽ thay đổi"- Tử Ngạn ngồi lên bệ tường, hai chân đung đưa tận hưởng gió mát.
Tử Đông Quân cũng thoải mái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-the-gioi-truy-duoc-ai-nhan/1774060/chuong-7-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.