Edit: Yunchan
Nàng định nhìn biển người đứng xem thêm tí nữa, nhưng hắn đã duỗi tay ra ôm lấy eo nàng, che chắn cho nàng bước vào cửa, tới khi cửa khép lại, Ngân Quang lập tức muốn nhảy tót về cửa để nhìn lén, tiếc là nàng đã bị hắn tóm lại, vác lên vai, mang về phòng.
Nàng muốn kháng nghị, nhưng lại không dám lớn tiếng, chỉ có thể uốn a uốn éo dùng dằng trên vai hắn, làm đám người hầu canh cửa nhìn mà nhịn cười tới phát khổ.
Mãi tới khi hắn vác nàng vào phòng rồi, Ngân Quang mới dám la hét.
“A Tĩnh, chàng thả ta xuống, cho ta đi xem mấy tên đó hình dạng thế nào, sau này ta mới né xa được chứ!”
“Hình người của yêu đa số đều có thể thay đổi, nàng có nhìn thì sau này cũng không nhận ra được đâu.” Hắn vác nàng bước vào phòng, ung dung nói: “Hơn nữa, bên ngoài không chỉ có một tên, nếu nàng nhìn thấu hết bọn chúng thì vở tuồng sau này còn diễn thế nào nữa?”
“Được rồi, ta không nhìn nữa là được chứ gì? Chàng thả ta xuống đi.” Nàng đỏ mặt nói: “Mọi người đều đang cười kìa.”
Nghe vậy hắn mới dừng chân lại, nhưng không thả nàng xuống mà chỉ hạ thấp cánh tay, di chuyển vị trí, để nàng ngồi lên cánh tay cường tráng của hắn.
“Ta tưởng nàng đã quen rồi chứ.” Hắn nói.
Nàng vừa xấu hổ vừa bối rối, cúi đầu lườm hắn, sẵng giọng: “Bị vác tới vác lui y như bao gạo, chuyện này quen chỗ nào hả? Để ta xuống mau.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-quang-le/2193900/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.