Đêm dần trôi ,mảnh trăng tròn vành vạnh treo giữa trời cao cũng dần dần trở nên ảm đạm .Trong bóng tối u tĩnh mờ mịt , thân hình đĩnh đạc của Tống Vân Hành càng thêm phần cô độc lẻ loi. Hắn đứng một mình ở ban công lộng gió , lặng thinh nhìn về phía xa xăm .
_ Không ngủ được à ? _ Bả vai bị vỗ nhẹ một cái , trước mặt Tống Vân Hành liền xuất hiện gương mặt tròn trịa đã có vài phần mất sắc tiều tụy của Trần Lập Quang . Anh giơ lên một lon bia ướp lạnh đưa về phía hắn :_ Uống chút không ?
Tống Vân Hành gật đầu nhận lấy ,thành thục bật mở nắp lon rồi uống ực một hơi . Vị đắng nơi đầu lưỡi khiến cho toàn bộ tri giác của hắn từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.
_ Trần Khải vẫn ổn chứ ? _ Tống Vân Hành thấp giọng hỏi . Tuy biết gã pháp sư kia chỉ là phường lừa gạt ,thế nhưng hắn không muốn bất kỳ ai vì chuyện của mình mà xảy ra sự cố nguy hiểm đến tính mạng .
_ Vẫn ổn . _ Trần Lập Quang đáp ,anh cũng hé môi nhấp một ngụm bia để giải sầu . Sau đó lại tức giận nói thêm ._ Tôi để Olwen ở lại bệnh viện chăm sóc cho anh ta rồi .Khốn thật !Làm hại ông đây tốn một đống tiền, rốt cuộc lại chẳng làm được cái tích sự gì .
_ Lần này làm phiền anh nhiều rồi . _ Tống Vân Hành ảo não thở dài , thanh âm nhẹ bẫng mang theo vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam/2951016/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.