Chương trước
Chương sau
Vui trăm năm nhân tình thế tháiBuồn ngàn năm khúc khải hoàn caTiếc rằng vó ngựa phương xaĐã vùi chôn mất đóa hoa anh hùng.

Cửu Dực điểu dang rộng chín đôi cánh lớn, nó rít lên một tiếng dài, sau đó lao nhanh về phía bọn họ. Bạch Vân liền bế lên Trịnh Khinh Ái, nàng theo bản năng sử dụng khinh công để né tránh, mũi chân khẽ đạp lên nền gạch, bóng dáng Bạch Vân lập tức biến mất, dư ảnh cũng chẳng để lại.

"Đây gọi là Khinh Si bộ pháp, không phải ai cũng học được nó đâu." Trịnh Khinh Ái cất lời khen khi thấy nàng bắt chước được bộ pháp của nàng ta.

"Tôi còn không biết mình học như thế nào nữa." Bạch Vân nói, cổ chân lần nữa chuyển động, mang Thiên nữ tránh khỏi Cửu Dực điểu đằng sau.

Con quái điểu lần theo mùi máu, nó lao về phía Bạch Vân, nàng sử dụng khinh công chưa thuần thục, phút chốc lại quay về bất biến di bộ thường thấy.

Rõ ràng là việc sử dụng Khinh Si bộ pháp cần rất nhiều nội lực, Bạch Vân khó khăn giữ mình đứng vững, Cửu Dực điểu một mực đuổi theo nàng. Trịnh Khinh Ái đưa mắt về sau, muốn rời khỏi vòng tay của Bạch Vân, nhưng lại bị nàng giữ chặt lại.

"Trịnh Khinh Ái."

Thiên nữ khựng lại nửa chừng, nàng ta hơi mím môi, Bạch Vân chau mày lại.

"Khinh Ái!"

Một bóng dáng quen thuộc chợt lướt qua, Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái ngỡ ngàng nhìn theo, chỉ thấy Bạch Mặc Tử vung trường thương trên tay, lao vào quyết đấu với Cửu Dực điểu.

"Hả?" Thiên nữ ngạc nhiên mở to mắt, sóng nước trong đôi mắt đào hoa khẽ động, dường như phản chiếu hết mọi hình ảnh phía trước vào mắt mình.

Yêu vương hít vào một hơi sâu, hắn ban đầu còn có thể dựa vào tốc độ mà chiếm thế thượng phong, nhưng sau một lát liền kiệt sức. Bạch Mặc Tử muốn tấn công vào bụng của con quái điểu, thế nhưng Cửu Dực điểu lập tức lùi về sau, dùng móng vuốt đánh bay trường thương của hắn.

"Mẹ kiếp, con Cửu Dực điểu giả này thông minh hơn Cửu Thanh nhiều."

Cửu Dực điểu Cửu Thanh tính tình rất ngớ ngẩn, lại hay quên, may mắn có chồng là Lôi Thuỷ Dạ sư Lôi Minh Vỹ luôn kiên nhẫn giảng giải cho cô ta. Nhưng chính bản thân Bạch Mặc Tử cũng chẳng hiểu tại sao hai người đó lại có thể trở thành vợ chồng được nữa.

"Mặc Tử!" Thiên nữ chợt gọi lớn tên của yêu vương. "Ông bây giờ trông oai phong lắm, rất có dáng vẻ của trước kia."

Bạch Vân không biết hai người định đùa cái gì, nhưng vẫn một mực giữ Trịnh Khinh Ái trên tay mình, không để nàng ta ngã xuống.

Bạch Mặc Tử được khen thì thích chí lắm, hắn dịch chuyển về sau, bắt lấy trường thương giữa không trung, một lần nữa bắt đầu phản công lại Cửu Dực điểu.

"Dĩ nhiên! Ta là bất tử yêu vương! Bách vĩ hồ ly Bạch Mặc Tử mà lại!"

"Sao hai người có thể đùa giỡn vào lúc này được vậy?" Bạch Vân xốc lên Trịnh Khinh Ái trên tay mình, chau mày hỏi.

Thiên nữ nhìn nàng, lời còn chưa kịp đáp lại, ánh đuốc lập lòe của tháp đã bị Cửu Dực điểu thổi tắt.

Bóng tối bao trùm mọi giác quan của Bạch Vân, nàng nín thở. Dường như mọi âm thanh đều đã bị màn đêm nuốt chửng. Bất chợt, một đốm sáng đỏ lập lòe xuất hiện giữa khoảng tối, nó chậm rãi bay về phía trước, soi tỏ một góc nhỏ giữa không gian tối tăm, để rồi trực tiếp lao thẳng về phía Bạch Mặc Tử.

Một mũi tên bằng yêu lực từ phía sau vút đến, va chạm vào đốm sáng kia, khiến cho nó nổ tung.

Yêu lực soi rọi khoảng không gian xung quanh trong thoáng chốc, chỉ đủ để tiết lộ vị trí của bọn họ, rồi lại vụt tắt.

"Ta nghĩ mình nên nhắc lại, hồ ly già à." Khổng Khuynh Thành cau mày, chiếc đuôi khổng tước sau lưng mở rộng, để lộ ra những chiếc lông được kết tinh từ ngọc lưu ly, tỏa ra ánh sáng xanh vàng đầy dịu dàng, vừa đủ để soi rọi không gian xung quanh.

"Ông không còn bất tử nữa đâu."

Lời của Khổng Khuynh Thành hệt như một tiếng chuông cảnh tỉnh, Bạch Mặc Tử nhìn về phía con quái điểu đang chực chờ phun ra thêm một đốm sáng nữa, hắn quay đầu, hối lỗi nhìn về hai người ở phía sau, rồi nhẹ nhàng tan biến.

"Mẹ nó!" Bạch Vân bế xốc Trịnh Khinh Ái lên, dùng khinh công né tránh quả cầu lửa của Cửu Dực điểu lao đến mình.

Cử động của Bạch Vân quá nhanh, vô tình động trúng phần vai vẫn chưa kịp lành vết thương của Trịnh Khinh Ái, khiến nàng ta hít vào một hơi sâu.

"Xin lỗi." Bạch Vân thấp giọng nói.

"Không sao..."- Trịnh Khinh Ái gượng cười đáp lại. "Thực chất nếu Bạch Vân thả ta xuống, ta vẫn có thể..."

Vị học trò kia quay đầu nhìn Thiên nữ, mày ngài nhíu chặt.

Lời của Trịnh Khinh Ái còn chưa kịp nói xong thì đã phải vội vàng ngậm lại. Nàng ta vô tội nhìn về phía Bạch Vân, sau khi biết rằng mình không thể nào thay đổi được ý định của người kia, cuối cùng bỏ cuộc.

Thảo phóng ra những lá bùa phát sáng, khiến chúng bay lơ lửng trong không khí, đồng thời cũng làm Cửu Dực điểu không còn chỗ ẩn mình.

Khổng Khuynh Thành bước nhanh về trước, con quái điểu dường như cảm nhận được thiên địch đang tiến đến, vội vàng rít lên để ra oai. Khổng Khuynh Thành không dừng lại, nàng tiếp tục tiến bước, đối diện với Cửu Dực điểu. Con quái điểu đập cánh, phun ra cầu lửa, muốn ngăn cản bước chân của nàng.

Cầu lửa lao thẳng về phía trước, thánh nữ nâng cánh cung, đánh văng quả cầu ấy sang một bên tường, khiến nó nổ tung.

Bạch Mặc Tử lúc này lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái, yêu vương cúi thấp người, nhỏ giọng thì thầm với hai người họ.

"Ta cá con gà xanh sẽ thắng."

Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái đồng loạt quay sang phía hắn, Bạch Mặc Tử nhìn hai người, lại nở một nụ cười đầy hối lỗi, rồi dần dần biến mất.

"Nàng ở đây được không?" Bạch vân chợt hỏi, nàng lo lắng nhìn về Thiên nữ, đối diện với ánh nhìn của nàng, Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng rướn người về trước, hôn lên má Bạch vân.

"Ta chờ Bạch Vân."

Nhận được câu trả lời ưng ý, Bạch Vân nhẹ nhàng đặt Trịnh Khinh Ái ngồi tựa vào tường, sau đó lại cẩn thận bảo nàng ta đừng đi lung tung. Trùng hợp thay, Thất Tinh, Lý Liên Anh cùng Quỳnh An vừa kịp lúc đuổi đến, Lam cũng ở ngay phía sau, hắn liếc mắt sang phía Trịnh Khinh Ái, sau đó trực tiếp bỏ qua bọn họ, chạy lên tầng trên.

"Tiểu thư Liên Anh, tốt nhất cô nên chạy theo đám người kia đi." Bạch Vân nhìn về phía Lý Liên Anh đang đứng, khó chịu nói.

"Â-ân nhân ở đâu thì ta ở đó... Ta sẽ không đi." Cô ta đáp lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trịnh Khinh Ái, nắm chặt lấy tay nàng ta. Thiên nữ cau mày nhìn về phía Lý Liên Anh, mệt mỏi rút lại tay mình.

"Đừng chạm ta."

Bạch Vân nhìn hai người, cuối cùng quyết định rút lấy Bát Diện Vô Sắc kiếm, nàng túm lấy Quỳnh An bên cạnh.

"Đi."

Quỳnh An đột nhiên bị bắt ra trận thì hoảng hốt: "Nữa hả má?"

Cô gọi ra phi kiếm, nhảy lên nó, Bạch Vân cũng lên theo. Quỳnh An nhìn về con quái điểu phía trước, cắn môi, sau đó trực tiếp bay về trước. Một quả cầu lửa từ phía Cửu Dực điểu lao tới, Bạch Vân vung kiếm, nắm chặt nó bằng hai tay sau đó quật mạnh về phía cầu lửa.

Bát Diện Vô Sắc có thể xem là linh kiếm, vì vậy cũng dễ dàng phản lại yêu lực. Quả cầu lửa của Cửu Dực điểu bị đánh văng trở lại, khiến cho nó hoảng hốt tung cánh bay lên, né tránh chính đòn tấn công của mình.

"Tiến lên, ta sẽ hỗ trợ các người." Khổng Khuynh Thành nhẹ giọng nói, sau đó nâng lên cung ngọc, hướng về phía Cửu Dực điểu rồi bắn ra ba mũi tên, khiến cho nó phải bay thấp xuống. Từ đằng sau, Thảo cũng phóng về trước hai lá bùa nổ, làm Cửu Dực điểu bị dồn về một góc không thể né tránh, chỉ có thể lặng im chịu trận.

Quỳnh An dùng tay bắt ấn, niệm chú thuật tạo ra một tấm khiên phòng hộ ngay trước mặt mình, cốt để bảo vệ cô và Bạch Vân khỏi những sát thương nhỏ ở tầm gần.

Cửu Dực điểu bị dồn vào thế bí thì càng trở nên hung bạo, nó không còn núp trong bóng tối nữa, mà trực tiếp lao về trước tấn công Bạch Vân cùng Quỳnh An.

Quỳnh An hoảng sợ, vội vàng rẽ sang hướng khác.

Phía bên kia, Trịnh Khinh Ái dõi mắt trông theo trận chiến của bọn họ, nàng loáng thoáng thấy được Bạch Mặc Tử vốn đang trốn tránh cũng đang ở đó, hỗ trợ Bạch Vân tấn công Cửu Dực điểu từ xa.

"Thất Tinh." Thiên nữ khẽ gọi, nàng nâng lên bàn tay không bị thương, chỉ về hướng của Bạch Vân. "Đến giúp họ đi."

"Chủ nhân?" Thất Tinh khó hiểu chau mày, hắn cúi người xuống, lo lắng nhìn xem vết thương của Trịnh Khinh Ái, thế nhưng lại bị nàng ngăn cản.

"Ta tự lo được."

Thất Tinh không đành lòng rời đi, nhưng chủ nhân đã nói như thế, thần thú không thể nào không nghe theo. Hắn rút ra đại kiếm, trực tiếp hướng về trận chiến trước mặt.

"Ân nhân... Người... người đau lắm không?" Lý Liên Anh ở bên cạnh Trịnh Khinh Ái khẽ gọi, cô ta vươn tay lên, muốn chạm đến vai nàng. Nhưng lại bị Thiên nữ giữ chặt lấy.

"A! Ân nhân, người nắm chặt quá..." Tay bị siết đến phát đau làm Lý Liên Anh run rẩy rụt người lại, cô ta cắn môi, muốn rút bàn tay của mình về sau, nhưng Trịnh Khinh Ái càng siết lại càng chặt, không cho cô ta có cơ hội thoát được.

Ánh nhìn sắc lạnh thoáng chốc nâng lên, dường như muốn soi vào tâm khảm của Lý Liên Anh, chợt, đôi mắt của Trịnh Khinh Ái nhuốm đỏ, từng giọt huyết dịch tràn ra từ khoé mi, rơi xuống mặt đất. Nàng ta buông Lý Liên Anh, nhẹ nhàng chạm đến mắt mình, nó vẫn ở đây, nhưng cũng chẳng ở đây.

Trịnh Khinh Ái không đếm được nàng đã bị thương bao nhiêu lần kể từ khi tiến vào tòa tháp ngược này, nhưng dường như mỗi lúc lại càng nghiêm trọng hơn. Lý Liên Anh sợ hãi nhìn nàng, cô ta cố tìm kiếm trong tay áo, rốt cuộc mang ra được một chiếc khăn tay.

"Ân nhân... Để ta lau máu cho người."

Trịnh Khinh Ái ngược lại lùi về sau, nàng ngẩng đầu lên, dường như vẫn trông thấy được Lý Liên Anh qua làn huyết dịch.

"Cút xa ta ra."

Lý Liên Anh sững sờ nhìn vào Thiên nữ, có lẽ vì dáng vẻ của nàng lúc này rất giống quỷ tộc sống dậy từ mồ sâu. Bị nàng trừng mắt nhìn, Lý Liên Anh lập tức sợ hãi lùi về sau, nhưng nơi đây ngập tràn nguy hiểm, cô ta muốn trốn cũng chẳng biết trốn đi đâu, cuối cùng chỉ có thể đứng cách Trịnh Khinh Ái một đoạn, trông về phía nàng.

Thiên nữ cúi đầu, dùng tay áo lau đi vết máu, chẳng hiểu sao càng lau càng nhiều, từng giọt hồng ấm nóng thấm vào lớp vải màu xanh sẫm, rồi giống như biến mất hoàn toàn.

Ở bên kia, Quỳnh An và Bạch Vân vẫn còn khó khăn đối phó với Cửu Dực điểu, đúng như Bạch Mặc Tử nói, con quái điểu này vô cùng thông minh, hết lần này đến lần khác dễ dàng bắt kịp Bạch Vân cùng Quỳnh An.

"Ủa mà! Không phải Thiên nữ dạy võ cho mấy người hả? Ra đánh tay đôi với nó đi chứ?" Quỳnh An vừa điều khiển phi kiếm vừa nói.

"Xin lỗi đi, học nghệ chưa thông, mới vài tháng thôi."

"Vậy mà dám đi đánh trùm hả?"

Bạch Vân không đáp, nàng quay đầu nhìn về Cửu Dực điểu đang đuổi theo phía sau, nhẹ nhàng hít vào một hơi sâu, Bạch vân quay đầu nhìn về phía Quỳnh An, sau đó chầm chậm vỗ lấy vai cô.

"Bảo trọng."

"Hả?"

Quỳnh An vẫn chưa kịp hoàn hồn thì Bạch Vân đã nắm lấy cán của phi kiếm, chuyển hướng nó về sau lao thẳng về phía Cửu Dực điểu, sau đó lấy đà nhảy khỏi kiếm.

"Cái con mẹ gì vậy hả Bạch vân?!"

Cửu Dực điểu há to miệng, dường như muốn nuốt trọn Quỳnh An cùng phi kiếm vào bụng. Cô nhắm chặt mắt lại, âm thầm rủa xả cả nhà Bạch Vân, rồi cũng mặc niệm cho sự sống ngắn ngủi của bản thân mình.

Thế nhưng chỉ nghe thấy tiếng rít thất thanh của Cửa Dực điểu cùng tiếng sàn gạch bị phá vỡ. Quỳnh An mở mắt ra, thấy Bạch Vân đang cưỡi trên đầu con quái điểu, dùng Bát Diện Vô Sắc kiếm cắm chặt đầu Cửu Dực điểu xuống sàn.

Con quái điểu dùng sức vùng vẫy, muốn hất văng Bạch Vân ra khỏi người mình, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Bạch Vân, lúc này bị nàng quát lên.

"Chạy lại giúp coi! Tôi có phải Trịnh Khinh Ái đâu!"

Trịnh Khinh Ái đang từ phía xa chạy tới "..."

Bạch Mặc tử cùng Thất Tinh đồng loại lao đến giúp nàng, thần thú nâng lên đại kiếm, đem một bên cánh của Cửu Dực điểu ghim xuống sàn, khiến cho nó không thể giãy giụa nữa. Tử Nhiên bên kia cũng chạy lại, cô ta thủ thế, dùng hai tay giữ lấy một bên cánh còn lại của con quái điểu, ấy thế mà lại khiến nó bất động.

Yêu vương đưa tay lên, giúp Bạch Vân giữ lấy thanh kiếm đang cắm trên đầu của Cửu Dực điểu.

Bạch Vân "..."

Ông tỏ ra có ích hơn được không?

Con quái điểu vẫn còn đang giãy giụa không chịu buông xuôi, Bạch Vân cố giữ chặt cán kiếm đến mức hai tay cũng đỏ bừng. Bất chợt một bàn tay khác cũng giữ lấy tay nàng, đem Bát Diện Vô Sắc kiếm cắm vào sâu hơn.

"Giữ vững hơi thở." Trịnh Khinh Ái từ lúc nào đã thay thế vị trí của Bạch Mặc Tử. Những ngón tay nhẹ nhàng bao lấy bàn tay của Bạch Vân, giữ chặt nó lại. "Tâm hợp ý, khí hợp lực."

Thiên nữ nhẹ nhàng nhắc lại kiến thức võ thuật đã từng dạy cho Bạch vân, sau đó lại một lần nữa cùng nàng nhấn kiếm xuống.

"Nếu hơi thở không vững, tinh thần không kiên định, Thập Thất sẽ không thể nào phát huy hết khả năng được." Trịnh Khinh Ái nói, đầu hơi cúi xuống. Bạch Vân không nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta, nhưng có vẻ do giọng của Trịnh Khinh Ái quá mức dịu dàng, khiến cho nàng dần trở nên bình tĩnh lại, cả bàn tay cầm kiếm cũng trở nên chắc chắn hơn.

Lưỡi kiếm nhẹ nhàng xoay chuyển, bất chợt, một vật thể màu xanh chợt đâm lên khỏi đầu của con quái điểu, gần như muốn đem đầu của nó đâm nát. Cửu Dực điểu điên cuồng giãy giụa dần dần cũng không động đậy nữa.

Trịnh Khinh Ái buông tay khỏi kiếm, Bạch Vân chưa kịp hoàn hồn thì đã rơi vào một vòng ôm ấm áp. Thiên nữ ôm rất chặt, đến mức Bạch Vân gần như không thở nổi.

"Trịnh Khinh Ái?" Bạch Vân xoa lấy lưng nàng, khẽ gọi.

"Ta rất giận, Bạch Vân."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.