Kẻ gian trái chê người ngay thẳng 
Nam nhi sao coi đặng má đào 
So võ nghệ tuốt gươm đao 
Cầm kỳ thi họa, cùng nhau so tài. 
_________________________________________ 
Câu hỏi của Bạch Vân khiến Trịnh Khinh Ái khựng lại trong một vài giây. Nàng ta dừng lại công việc dang dở, chậm rãi ngồi xuống đối diện. 
Trịnh Khinh Ái phe phẩy quạt, đôi sắc xanh của màu ngọc làm Bạch Vân phải nheo mắt lại để phân biệt đó là màu gì. Dừng một lát, nàng ta bảo. 
"Yêu là bát khổ." 
Bạch Vân nghiêng đầu. Bát khổ bao gồm sinh, lão, bệnh, tử, ngũ uẩn, oán tằng, ái biệt ly, cầu bất đắc. 
"Nhưng chẳng phải sống thôi đã là bát khổ rồi sao?" 
Trịnh Khinh Ái lắc đầu, khóe môi cong lên, vài sợi tóc vô ý bám vào gò má nàng, lưu luyến không buông. 
"Bạch Vân bé nhỏ, khi yêu và khi sống để yêu thì chúng ta sẽ lần nữa chìm trong bát khổ." Dừng một chút, nàng nói tiếp. 
"Ta sẽ sợ người bệnh tật, sợ người già đi, sợ người tử vong." 
"Nhưng sợ thì sao? Sợ cũng chẳng hề gì, bởi vì nhân loại có kẻ còn chẳng biết sợ. Thế rồi, ta lại phiền muộn vì người. Vì đau khổ của người mà oán hận, vì ước nguyện chẳng thành của người mà u sầu, vì yêu nhưng xa cách người mà tuyệt vọng." 
Giọng của Trịnh Khinh Ái luôn mang lại cho Bạch Vân cảm giác nhẹ nhàng, thanh thoát. Như thể... 
Nghe đâu chạm đến trăng tà 
Họa mi vui hát, hay là suối reo 
Vang xa trăm núi ngàn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632466/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.