Phù dung tướng cũng bèn ra trận 
Quỷ - Bắc Loan ở tận phía Tây 
Từ đâu gọi đến bão vây 
Chưa công đã bại, xác đầy sông xanh. 
___________________________________________ 
Giữa xuân, gió trời nhè nhẹ. 
Xe ngựa đi hơn một ngày trời vẫn chưa thể ra khỏi Thiên Yêu vực. Thất Tinh giữ mãi trạng thái phân thân cũng mệt, thế nên mặt trời vừa bắt đầu khuất núi thì Trịnh Khinh Ái đã bảo hắn dừng lại nghỉ ngơi. 
Bạch Vân ngồi suốt cả ngày trời, rốt cuộc cũng được bò ra khỏi xe. Nàng ngồi bệt xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh đang dần chuyển đỏ, mặt trời lắc lư thân mình lặn khuất sau những dãy núi, nhuốm những rặng mây lơ đễnh trên không trung thành những dải màu hồng đậm nhạt đan xen. 
Dần dần, Bạch Vân nhìn thấy ánh trăng, tròn đến không ngờ, nàng chớp chớp mắt, rồi bỗng đứng dậy, bước dần về trước, lá khô bị nàng dẫm dưới chân phát ra âm thanh giòn tan. Bạch Vân vươn tay, như muốn với thử bầu trời cao xa kia. Nhưng nhân loại vẫn là nhân loại, nhân loại không thể với được bầu trời cao xa đó, bởi vì nếu quá dễ dàng chạm tới, thì nơi đó làm sao được gọi là Cõi Trăng Cao nữa chứ? 
"Vĩ đại nhỉ?" Giọng nói của Trịnh Khinh Ái kéo Bạch Vân trở về hiện thực. Nàng quay đầu nhìn người kia, trêu cợt. 
"Nàng nói trời, trăng, hay... Tôi?" 
Trịnh Khinh Ái cầm trên tay Bát diện vô sắc kiếm, nàng ta nghiêng đầu, sau đó cũng bước đến gần Bạch Vân. 
"Ta không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632453/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.