Danh tiếng đã vang lừng khắp chốnGiữ non sông, nguy khốn sá gìDẫu cho trời đất suy viTrăm năm hồng chí cũng vì muôn dân 
Trịnh Khinh Ái không để tâm đến vẻ ngạc nhiên của mọi người, nàng ta nhẹ nhàng nói tiếp. 
"Lê công tử, tuy ngươi chưa gặp ta bao giờ, nhưng ta đã nghe qua về ngươi." 
Khi Lê Hưng vẫn còn đang ngờ vực, chưa hiểu rõ ngọn ngành, Trịnh Khinh Ái lại bất ngờ ra điều kiện, mà đối với hắn lúc này, phải nói là cầu còn không được. 
"Những chuyện diễn ra ở nơi này, ta không muốn tính toán với ngươi." 
"Chỉ cần ngươi gỡ bỏ trận pháp, để chúng ta rời khỏi đây là được." 
Lê Hưng sững sờ, hắn đối phó với Trịnh Khinh Ái cũng tốn không ít công sức, từ lúc điều khiển cổ tấn công nàng, cho đến dùng thuật che mắt chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn đầy côn trùng sống. 
Nếu có người khác dám bày mưu với hắn như vậy, Lê Hưng không chắc mình sẽ bỏ qua dễ dàng. 
Nhưng người này dư thừa khả năng trả thù, lại chỉ nói một câu không muốn tính toán. 
Là tỏ vẻ thanh cao hay vốn không nhiễm bụi trần đây? 
"Không được!" Thất Tinh, Bạch Vân và Bạch Mặc Tử lên tiếng, gần như cùng một lúc. 
Còn tay của Trịnh Khinh Ái thì sao? 
Ba người đó đồng lòng nghĩ, sau đó lại làm ra vẻ phải đòi được cái tay trở về mới chịu. 
Bạch Mặc Tử muốn tiến lên trước nói cho rõ ràng, nhưng Trịnh Khinh Ái cản hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632413/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.