Đế Thiên vội cho thuyền về bếnTướng Thương kia ra lệnh lùi binhVũ quân giữa biển một mìnhĐịnh so sức với cá kình hay chăng?
Quỳnh An bịt một chiếc khăn trên mặt, còn đeo thêm cả găng tay, cô hít một hơi sâu, chậm rãi gỡ ra giấy gói, để lộ một ít bột màu vàng cam bên trong. Thứ này được gọi là hùng hoàng, vốn là một chất độc, nhưng vẫn thường được dùng để đuổi rắn.
Sáng hôm nay, thiên nữ đột nhiên đến nhờ Quỳnh An rải một ít hùng hoàng trong phòng nàng ta để đuổi rắn.
Cô nghe tới rắn thì chỉ thấy hãi hùng, quán trọ có rắn thì phải báo với tiểu nhị chứ. Thế nhưng Trịnh Khinh Ái chỉ bảo cô không cần nóng, cứ làm theo lời nàng ta là được. Quỳnh An ngoan ngoãn gật đầu, rồi lại vội vàng hỏi có nên rải ở những phòng khác nữa không.
Thiên nữ mỉm cười, đáp lại.
"Con rắn lục đuôi đỏ này chỉ nhắm vào ta. Nhưng để đề phòng thì cứ làm theo ý cô đi."
Đã thế, trước khi rời đi Trịnh Khinh Ái còn để lại một câu khiến Quỳnh An lo lại càng lo.
Nàng ta nói: "Cẩn thận."
Quỳnh An gạt đi nước mắt không có thật, ngoan ngoãn làm tiếp nhiệm vụ của mình, đem hùng hoàng rải ở góc phòng.
Về phần Trịnh Khinh Ái, nàng ta cùng ba người kia đi một lát thì đã đến được thẩm đường của thành Vãn Xuân. Nói xa thì không xa, nói gần cũng chẳng gần, nơi này nằm trong một góc hẻo lánh ít ai đến gần, thế nên vừa trông qua đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632397/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.