Ngay lập tức, dời thành lấp bểVội thưa vua, hiến kế diệt ThươngTrăm năm cũng thế, tầm thườngAnh hùng lắm lúc giữa đường lâm nguy 
Thế rồi hai người kia vừa đi khuất, Bạch Vân chợt nhớ ra mình cần làm gì. Nàng lại chen chân vào đám người, vừa cố kiếm Trịnh Khinh Ái, vừa cố tìm bông hoa mai ghi tên nàng ta. 
Bạch Vân đi hơn nửa cánh rừng, người cũng thưa dần, nhưng hoa mai vẫn chưa tìm được. 
Chỉ sợ có người khác lấy được, và rồi họ sẽ trở thành người hữu duyên với nàng ta. Vậy thì Trịnh Khinh Ái sẽ phản ứng như thế nào? 
Bạch Vân chỉ muốn chiếm lấy một mối duyên cũng bất thành. 
Rừng hoa mai này hệt như một trò chơi xấu tính mà ông trời sắp đặt, cố tình trêu đùa nàng. 
Bạch Vân nghĩ thế, chân đi mỗi lúc một nhanh, cũng vô thức đuổi theo phía mà Khổng Khuynh Thành đã chỉ. Để rồi một lần nữa, tay của nàng bị giữ lấy. 
Một đêm bị giữ lại tận ba lần, Bạch Vân không mệt thì cũng bực, vì thế nàng quát lên. 
"Gì nữa?" 
Trịnh Khinh Ái buông tay ra, nhẹ nhàng đáp lại. 
"Xin lỗi." 
Bạch Vân ngẩn ra, nàng nào có ngờ được người mình muốn gặp lại ở đây, vì thế mà vội vàng quay lại giải thích. 
"Không, ý tôi không phải như vậy, tôi không có ý quát nàng..." 
Trịnh Khinh Ái lùi lại một bước, quạt ngọc che lại khóe môi, chỉ để lộ cánh mũi cao thẳng. 
"Ta nắm tay Bạch Vân, Bạch Vân không quát ta chẳng lẽ lại quát cây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632387/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.