Tử Nhiên bế lấy Khổng Khuynh Thành, cùng Sinh Nhiên dùng khinh công chạy về phía ngọn tháp ngược. Quỳnh An cũng gọi ra phi kiếm, nhanh trí cõng Bạch Mặc Tử lên lưng, không quên quay lại hét to với Bạch Vân.
"Nhanh lên!"
Bạch Vân vác Thất Tinh trên vai, lo lắng quay về phía Trịnh Khinh Ái. Người kia chống kiếm, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất. Tà khí đang dần trút xuống, gần như bao vây lấy con đường giữa hai người. Bạch Vân ngoảnh đầu, cố gắng mang Thất Tinh chạy thật nhanh để quay về với Thiên nữ.
"Xem kìa..." Xà yêu đột nhiên xuất hiện sau lưng Trịnh Khinh Ái, ả ta miết lấy vết máu trên má nàng, lưỡi rắn nhẹ nhàng liếm lên. "Nàng không cần cô nữa rồi, thật đáng thương."
Trịnh Khinh Ái lau đi vết máu bên khóe miệng, cơn đau đến từ bên trong khiến nàng ta phải cong người để chịu đựng, nội tạng hệt như đang bị ai giẫm lấy, nàng ta cắn chặt môi, một tiếng rên rỉ cũng chẳng phát ra.
"Cô chỉ là ảo giác của ta."
"Đúng." Xà yêu mỉm cười. "Thế nên cô sẽ không thể nào thoát khỏi ta được, vì ta chính là cô."
Trịnh Khinh Ái chau mày, nâng kiếm, nhẹ nhàng vung lên, ảo ảnh của xà yêu kia thoáng chốc đã biến mất.
Nhóm Khổng Khuynh Thành đã đến được tháp ngược, nàng ta đột nhiên nắm lấy áo của Sinh Nhiên, khiến vạt áo của vị Linh sư kia nhuốm đầy máu tươi. Thánh nữ khuôn mặt tái nhợt, khóe môi đầy sắc đỏ, cố gắng phun ra từng chữ.
"Giúp họ..."
Sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632381/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.