Trong Hồng Loan Cung, Nguyệt Lão nhìn hai cái tên nữa lại biến mất trên váchtường thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đảo mắt qua vài cái tên nữa lại cảm thấy phát sầu, Nguyệt lão xoa xoa nếp nhăn trên trán.
-“Lại phát sầu sao?” – Thanh âmtao nhã vang lên.
-“Thanh Ngưng? Như thế nào lại đến đây?” – Nguyệtlão vừa nghe thấy lập tức kinh hỉ.
-“Đến xem coi ngài có lạihồ đồ nữa hay không.”
-“Hồ đồ, rất hồ đồ a.” – Nguyệt Lão aioán làm cho lửa giận trong lòng Thanh Ngưng cũng dịubớt.
-“Ngài còn nhớ rõ một nữ nhân tên Âu Ẩn Nguyệtkhông?”
-“Âu Ẩn Nguyệt ? Âu Tinh Phàm ? Ngươi đang nói đếnhai người bọn họ sao?”
-“Tinh Phàm? Là tỷ phu của nàng tasao? Nhưng sao nghe tên lại là huynh muội ? “ – Thanh Ngưng nồi đối diện vớiNguyệt Lão – Có thể làm cho Nguyệt Lão nhớ đến tên e rằng cũng là một trongnhững người làm cho hắn khá đau đầu.
-“Đúng vậy, một đôi làmcho ta tâm tư lao lực, thương tiếc.”
-“Ngài ngồi xuống kểcho ta nghe xem.”
Nguyệt Lão kéo ghế ngồi xuống, thuật lạimột đoạn chuyện cũ……
“Aiz, cái này cũng đều là do cha mẹquái dị của Âu Tinh Phàm gây nên. Cha mẹ hắn lúc gần bốn mươi tuổi mới có đượcđứa con đầu lòng, yêu thương chiều chuộng cũng không có gì đáng trách, nhưnghành vi của bọn họ đúng là phi thường không thể lý giải được. Khi hắn vừa trònhai tuổi, bọn họ chỉ hận không thể cho hắn những thứ tốt nhất trong thiên hạ.Một ngày nọ, bọn họ gặp một người phụ nữ đang khó sanh trong một sơn động hẻolánh, nếu đã giúp thì không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-cho-doi/1271747/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.