Chương trước
Chương sau
Trong Hồng Loan Cung, Nguyệt Lão nhìn hai cái tên nữa lại biến mất trên váchtường thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đảo mắt qua vài cái tên nữa lại cảm thấy phát sầu, Nguyệt lão xoa xoa nếp nhăn trên trán.
-“Lại phát sầu sao?” – Thanh âmtao nhã vang lên.
-“Thanh Ngưng? Như thế nào lại đến đây?” – Nguyệtlão vừa nghe thấy lập tức kinh hỉ.
-“Đến xem coi ngài có lạihồ đồ nữa hay không.”
-“Hồ đồ, rất hồ đồ a.” – Nguyệt Lão aioán làm cho lửa giận trong lòng Thanh Ngưng cũng dịubớt.
-“Ngài còn nhớ rõ một nữ nhân tên Âu Ẩn Nguyệtkhông?”
-“Âu Ẩn Nguyệt ? Âu Tinh Phàm ? Ngươi đang nói đếnhai người bọn họ sao?”
-“Tinh Phàm? Là tỷ phu của nàng tasao? Nhưng sao nghe tên lại là huynh muội ? “ – Thanh Ngưng nồi đối diện vớiNguyệt Lão – Có thể làm cho Nguyệt Lão nhớ đến tên e rằng cũng là một trongnhững người làm cho hắn khá đau đầu.
-“Đúng vậy, một đôi làmcho ta tâm tư lao lực, thương tiếc.”
-“Ngài ngồi xuống kểcho ta nghe xem.”
Nguyệt Lão kéo ghế ngồi xuống, thuật lạimột đoạn chuyện cũ……
“Aiz, cái này cũng đều là do cha mẹquái dị của Âu Tinh Phàm gây nên. Cha mẹ hắn lúc gần bốn mươi tuổi mới có đượcđứa con đầu lòng, yêu thương chiều chuộng cũng không có gì đáng trách, nhưnghành vi của bọn họ đúng là phi thường không thể lý giải được. Khi hắn vừa trònhai tuổi, bọn họ chỉ hận không thể cho hắn những thứ tốt nhất trong thiên hạ.Một ngày nọ, bọn họ gặp một người phụ nữ đang khó sanh trong một sơn động hẻolánh, nếu đã giúp thì không nói gì nhưng khi tiểu cô nương kia vừa được sinh hạthì bọn họ liền đoạt đi.”
-“Cướp cô dâusao?”
-“Cũng không hẳn là vậy, bọn họ là người hành vi quáidị nên trong giang hồ cũng đắc tội không ít. Khi Tinh Phàm chín tuổi , bọn họcũng không thể thoát khỏi vận rủi nên bị cừu nhân sát hại., chỉ để lại hai đứanhỏ đáng thương sống nương tựa lẫn nhau.”
-“Như vậy thì TinhPhàm củng Ẩn Nguyệt tình cảm nhất định là rất tốt.” – Thanh Ngưnghỏi.
-“Đây là điều dĩ nhiên, Tinh Phàm đối với vị muội muộinày đều hết lòng che chở ….”
-“Nga, nói như vậy Tinh Phàmnảy sinh tình cảm huynh muội đối với nàng ta nên mới gây ra bi kịch đáng tiếcnày sao.”
-“Nếu là như thế cũng không có gì tiếc nuối. TinhPhàm xem muội muội của mình là người quan trọng nhất, tất cả đều suy nghĩ vìnàng, tránh cho mọi việc gây thương tổn cho nàng. Ta vốn dĩ định thành toàn chobọn họ, chỉ là thân thế của bọn họ sẽ vĩnh viễn trở thành một bímật.”
-“Bọn họ nếu đã là thân nhân của nhau thì chuyện nhânduyên cũng rất khó có thể xảy ra” – Thanh Ngưng ngẫm lại cũng thấy đây cũngkhông phải là một biện pháp tốt.
-“Đúng vậy, cho nên ta cũngkhông dám lỗ mãng, nên đã tạm hoãn chuyện nhân duyên ấy lại. Khi bọn họ lớn lênthì thay đổi rất nhiều, Tinh Phàm rất ít khi về nhà, suốt ngày chỉ lưu luyến nơilầu xanh phong nguyệt. Ẩn Nguyệt mỗi ngày đều chỉ ngồi ở nhà, đêm cũng không ngủmà mong ngóng hắn trở về…. haiz , cuối cùng đến lúc hắn trở về lại mang theo mộtnữ tử tên Hương Tuyết…”
-“Chắc chắn là hắn đang trốn tránhtình cảm của chính mình.”
Nguyệt Lão khi nghe những lời ấy,lông mày bỗng chau lại –“Cũng không đúng a, ta suy nghĩ lại chỉ thấy hắn là loạingười bạc tình, liền đem Âu Ẩn Nguyệt trao cho một nhân duyên khác tốt hơn.Nhưngquả là tạo hóa trêu ngươi, mẫu thân của Hương Tuyết lại chính là người nữ nhântrong sơn động năm ấy.”
-“Sao lại có chuyện nhưthế?”
-“Không phải là trùng hợp, bởi Hương Tuyết là tỷ tỷcủa Âu Ẩn Nguyệt nên hai người có thần thái khá giốngnhau.”
-“Nói vậy cái Tinh Phàm thích chính là thần tháigiống nhau đó sao?” – Thanh Ngưng thống khổ nhắm mắt lại…… sao lại có kết cục aioán đến thế?
-“Đúng vậy! Bi kịch cũng từ đấy mà thành. Cứnghĩ rằng thân sinh cốt nhục như vậy cũng tốt ai ngờ lại làm cho bọn họ ruột gannhư đứt ra từng khúc… Bọn họ vốn chính là trốn tránh tình cảm của nhau, nhưnglại ngẫu nhiên gặp một cơ hội nên cuối cùng mới trở thành sai lầm như thếnày….”
-“Cuối cùng thì cũng hiểu, ngài tại sao lại làm nhưvậy? Nếu ngài cho bọn họ biết thì có lẽ sẽ không xảy ra bi kịch như vậy.” –Thanh Ngưng trầm giọng hỏi.
-“Tiết lộ thiên cơ là vi phạmThiên luật.” – Nguyệt Lão biện giải.
-“Cho nên ngài vẫngiương mắt lên mà nhìn hai người bọn họ sống nương tựa vào nhau mười mấy nămcuối cùng cũng bị chia rẻ sao.”
-“Ta… Đáng tiếc là ta tỉnhngộ quá muộn, là ta hại bọn họ.”
-“Ngài sai lầm không chỉkhi bọn họ còn sống mà đến kiếp này bọn họ cũng không thể được ở cạnh nhau. ÂuẨn Nguyệt phải nhận mọi đều khi dễ đến nỗi phải tự kết liễu đời mình” – ThanhNgưng miễn cưỡng đứng dậy nói –“Kiếp sau , e có lẽ nàng chỉ có thể đầu thaithành một con vật nào đó …”
-Nguyệt Lão cũng run run đứngdậy, quỳ gối trước mặt Thanh Ngưng –“Nếu không phải là do ta phạm sai lầm thì bikịch này cũng không thể xảy ra… là ta quá hồ đồ.”
ThanhNgưng nhanh chóng nâng Nguyệt Lão dậy –“Không phải tất cả điều là lỗi lầm củangài đâu, tình yêu vốn là thứ khó nắm bắt.”
-“Ta nguyện ýnhận trừng phạt.”
-“Nguyệt Lão a, chúng ta đã có giao tìnhnhiều năm như vậy, ngài còn không hiểu ta sao?” – Thanh Ngưng cúi đầu trầm ngâmnói –“Ngài có muốn tìm sự giúp đỡ không?”
-“Nếu tìm đượcngười thông minh lanh lợi như ngươi giúp đương nhiên là rất tốt.” – Nguyệt Lãocảm kích nắm chặt tay Thanh Ngưng .
-“Được rồi, ngài mauchóng cho ta hỏi một chút vấn đều” – Thanh Ngưng vừa định ra khỏi Hồng Loan Cungliền quay lại hỏi –“Tinh Phàm khi chuyển thế đầu thai tên gọi làgì?”
-“Tần NghĩaPhàm.”
_____________________________________________________
Tiếngcười lả lướt ngọt ngào mang theo một khúc thanh nhạc vang vọng khắpphố.
Thanh Ngưng đứng trước cửa tửu lâu xa hoa nhất ở thànhLạc Dương, phía trước nạm chữ vàng “Lạc Dương lâu”. Phía trước có một đoàn khấtxông tới, hướng hắn cầu xin –“Đại gia xin ngài thương xót đi, nếu không lão bàvà con nhỏ của tôi sẽ chết đói.”
-“Cho tôi ănđi…”
-“Xin thương xót đi.”
Thanh Ngưngđỡ người khất cái đang quỳ lên, nhẹ giọng nói –“Để ta đi vào, các ngươi cứ việcăn.”
Đáng tiếc đám khất cái còn chưa được vào cửa thì đã bịchặn lại –“Các ngươi từ nơi nào đến! Đi ra ngoài! Cútđi!!”
-“Ta thỉnh bọn họ đến”- Thanh Ngưng lấy bạc ra đưa chongười đó.
-“Chỗ này dù cho có bạc cũng không thể vào.” –Người nọ đem bạc trả lại cho Thanh Ngưng, lạnh nhạt nói –“Vị đại gia này, cho dùngươi ăn vận cũng không đến nổi nào nhưng nếu muốn vào Lạc Dương Lâu, ngươi vẫnchưa đủ tư cách đấy.”
-“Ta không có tư cách ?” – Thanh Ngưngsắc mặt trắng bệch.
Thiên thượng nhân gian có nơi nào mà hắnkhông có tư cách vào?
Cho dù là Kim Loan hay Bảo Điện hắnvẫn tự nhiên ra vào, Ngọc Đế cùng Vương Mẫu Nương Nương cũng chưa từng dùng ngữkhí mãnh liệt như vậy đối với hắn.
-“Đúng, nếu ngươi có thểlà quan viên tứ phẩm trở lên hay hay kẻ có vạn lượng vàn kim thì có thể thưởngthức mĩ vị nơi đây! Đi ra ngoài!” – Kẻ đó vừa nói vừa đá đấm đem đám khất cái rangoài.
-“Dừng tay !” – Thanh Ngưng giận dữhét.
Bàn tay đang dụng lực nhưng cuối cùng vẫn là biếnmất.
Hắn đến gấn đám khất cái, đem ít bạc giao cho bọn họ -“Các ngươi đi nơi khác ăn đi, nơi này có điềm xấu.”
-“Cảm ơnđại gia … cám ơn đại gia.” – Khất cái trước cửa tiếp nhận bạc xong nhanh chóngtản đi.
Thanh Ngưng xoay người, lạnh lùng nói với kẻ đó–“Hành vi của ngươi hôm nay sẽ phải trả giá ở đạigiới.”
-“Cứ việc nói đi, coi như ngươi đang hù dọa kẻkhác”
-“Đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.” – ThanhNgưng liền quay lại, chớp mắt đã biến vào tửu lâu.
-“Ai? “ –Kẻ đó vốn dĩ định đuổi Thanh Ngưng đi, nhưng nghĩ lại hắn có lẽ võ công rất cao,tốt nhất đừng nên gây sự.
-“Quên đi!” – Kẻ đó bĩu môi, phủiphủi tro bụi trên người, tiếp tục làm cái công việc mà người ta gọi là “bưng tràrót nước” trong tửu lâu (Mik: =.=) , đến lúc này hắn vẫn không biết Hắc Bạch VôThường vẫn đi phía sau hắn, Tàng Vương ở Điện Diêm La đã chuẩn bị cho hắn mộtvận mệnh vĩnh viễn giống như “chó cậy gần nhà gà cậy gầnchuồng.”
Thanh Ngưng chậm rãi đi vào một gian phòng thanhnhã, trong đó chỉ thấy một vị mi thanh mục tú, quần áo hoa lệ cùng một vị nam tửđang ngồi một mình chè chén nghe tiểu khúc. Hơn nữa mỗi lần hắn uống hết rượu làcó một nam hài mười sáu mười bảy tuổi lập tức rót đầy chohắn.
-“Công tử vẫn chưa đi sao?” – Thanh Ngưng mỉm cườihỏi.
Người nọ ngẩng đầu liếc qua, nhưng không trả lời, giơtay phải lên có ý bảo hắn tọa.
-“Thiếu gia …” –Người tủytùng lên tiếng muốn nói gì đó nhưng lập tức bị hắn cắtlời.
-“Tiếp tục lấy thêm ít rượu và thứcăn.”
-“Vâng.”
-“Tại hạ vừa mới nghe quachuyện trước tửu lâu, công tử hảo độ lượng.” – Vị công tử kia cườinói.
-“Thật sao? Nói thật ta cũng rất oán hận những ngườinhư thế. Bản thân mình cũng xuất thân bần hàn nhưng lại ỷ thế hiếpngười.”
Nếu không phải do hắn tu sinh dưỡng tính đã lâu nhưvậy nếu không lúc đó đã sớm xuất thủ. Trong mắt hắn, giết người làm ác cũng làbất đắc dĩ nhưng loại xuất thân hèn mọn này lại còn khinh thường những người khổcực khác hắn tuyệt đối không tha thứ.
-“Nga, Nếu là ta nhấtđịnh sẽ hảo hảo giáo huấn hắn.”
-“Ta sẽ…” – Thanh Ngưng bỗngnhiên nhớ ra vội chuyển đề tài –“Ngươi vì sao không hỏi ta đến tìm có việcgì.”
Người nọ rót rượu cho Thanh Ngưng, nói –“Ta không hỏingươi cũng sẽ nói.”
-“Ta chỉ là muốn kể cho ngươi nghe mộtcâu chuyện xưa.” – Thanh Ngưng tiếp nhận rượu , một cỗ hương vị nồng đậm xônglên mũi làm cho hắn tò mò, nhấm nháp chút rượu , hương vị cay nồng làm hắn cảkinh, buông chén rượu xuống –“Nguyên lai, các nhân văn nhã sĩ lại rất thích nhắmnháp loại hương vị này.”
-“Ngươi không say rượu sao?” –Người nọ kinh ngạc nhìn Thanh Ngưng, hỏi,
-“Đúng vậy, ta chỉmuốn nghe ý kiến của ngươi về chuyện xưa của một đôi huynh muội, không biếtngươi có hứng thú hay không?”
-“Nguyên lai ngươi là ngườithuyết thư (*kể chuyện) , vùa đúng lúc ta nghe xong khúc tiếu này, thỉnh” – Nóixong, người nọ liền lệnh cho cô nương thổi tiếu khúc luixuống.
_______________________________________
-Từngcó một cô gái tên là Ẩn Nguyệt, lúc bảy tuổi thì phụ mẫu yêu thương của nàng bịgiết chết, nàng sợ hãi ôm thân thể lạnh như băng của mẫu thân lại, không ngừngkhóc hô –“Mụ mụ ….” , trong một khắc nàng như bị bóng tối vây hãm. Một vị ca cahơn nàng hai tuổi vội vã chạy đến gắt gao ôm lấy nàng vào ngực , ôn nhu an ủinàng –“Nguyệt nhi , đừng sợ, ca ca vĩnh viễn sẽ ở bên cạnhngươi.”
Nàng ôm lấy ca ca không ngừng khóc , cho đến lúcthanh âm khàn khàn không thể phát ra tiếng…..
Đó là một ngàyđen tối, nhưng lại được ca ca nàng ôm lấy , cấp cho nàng toàn bộ hơi ấm của mộttiểu nam hài chín tuổi.
Mỗi ngày lúc Âu Ẩn Nguyệt khóc, caca của nàng đều ôm lấy nàng, dần dấn đó trở thành chỗ dựa tinh thần cho nàng,hai bàn tay nhỏ bé đem cấp cho nàng một chém cháo hoa , nàng cũng xem đó là mĩvị ngon nhất trên đời, nàng rời xa sợ hãi, ỷ lại vào ca ca củamình.
Nàng mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn lúc hắn luyện công,khi hắn mệt mỏi nàng sẽ pha trà cho hắn, khi hắn đói nàng sẽ nấu cho hắn ăn.Trời đông giá rét, bọn họ sẽ ôm nhau sưởi ấm … hứa hẹn “vĩnh viễn không chialìa.”….
Một đêm của mười năm sau, ca ca của nàng cự tuyệtkhông cùng ngủ cùng nàng, nàng ôm chăn ngây ngốc ngồi trên giường một đêm khôngngủ, lại luôn không ngừng hỏi –“Vì cái gì?”
-“Bởi vì vị caca đã trưởng thành.” – Vị công tử kia bỗng nói xen vào, trong mắt bỗng lóe lênmột tia sầu não.
Hắn đã trưởng thành , cũng không hề luyệnvõ công, không còn bảo muốn báo thù rửa hận nữa, làm người bảo tiêu kiếm tiềntiêu vào nơi phong hoa tuyết nguyệt, rượu ngon gái đẹp. Âu Ẩn Nguyệt mỗi đêm đềuôm chăn nhưng không thể ngủ, dù có ngủ nhưng cũng bị ác mộng làm cho thứcgiấc.
-“Ngươi đã trở lại?” – Đêm khuya nàng nghe thấy tiếngmở cửa, lập tức chạy ra đón, giúp hắn cởi quần áo bám đầy tuyết, giúp hắn châmmột ly trà.
-“Cám ơn Nguyệt nhi, nhanh đi ngủ đi, về saukhông cần chờ ta.”
-“Ca…”
-“Đi ngủđi!!!.” – Hắn không kiên nhẫn lặp lại lời nói.
Nàng giậtmình nhìn biểu tình buồn chán của ca ca, muốn nói nhưng lại thôi, ngoan ngoãnquay trở lại phòng mình.
Nàng ôm chăn khóc suốt một đêm ,vẫn không rõ hỏi –“Vì cái gì….”
-“Bởi vì hắn chán ghét haichữ “ca ca” “ – Người nọ từ từ đáp lại, ánh mắt nhìn về phía xa xôi, như đangngẫm một điều gì đó.
Thanh Ngưng không để ý hắn , vẫn tiếptục nói.
Sau đó, ca ca của nàng vẫn rất ít khi về nhà, chodù có về cũng say như chết.
Có điều mỗi lần nàng nghe thấytiếng mở cửa đều vội vàng đỡ ca ca vào phòng rồi nấu cho hắn chén cháo, ngồi bêncạnh nhìn hắn ngủ.
Nàng nghĩ cuộc sống như thế cũng làm nàngthỏa mãn rồi nhưng lúc ấy ca ca nàng lại mang về một nữ nhân tên HươngTuyết.
Hương Tuyết giống như vầng thái dương làm chói mắtngười khác, làm cho nàng mỗi lần nhìn thấy Hương Tuyết đều có một cảm giác kìlạ. Nàng không biết bộ dáng trưởng thành của Hương Tuyết sẽ ra sao nhưng đoánchừng hẳn là rất đẹp. Bởi vì ca ca nàng luôn dùng ánh mắt tràn ngập yêu thươngvuốt ve khuôn mặt của nàng ta, thậm chí vô cùng thân thiết ôm HươngTuyết.
Từ lúc Hương Tuyết xuất hiện, thế giới đen tối củamười năm về trước lại bao trùm lấy nàng, bất luận dù là ban ngày vẫn như màn đêmthăm thẳm, trong cơn mơ hay lúc tỉnh dậy xung quanh nàng chỉ là máu tươi cùngvới thi thể lạnh băng của cha mẹ. Bên cạnh nàng dường như mất đi một sinh mệnhấm áp, một nam nhân – ca ca – bằng hữu của nàng . Nàng đến bây giò cũng khôngbiết bộ dáng người nam nhân cũng là ca ca của mình ra sao nữa chỉ biết hắn cómột bờ vai rộng lớn.
Vào đêm ca ca nàng thành thân, nàng dựavào bả vai rộng lớn ấy không ngừng hỏi – “Vì cái gì …..”
Vịcông tử kia bỗng nhiên đứng dậy, cả giận nói –“Vì cái gì ? Như thế nào lại hỏivì cái gì nhiều như vậy?”
-“Nàng hỏi là : Vì cái gì …. Chúngta lại là huynh muội” – Thanh Ngưng cũng đứng lên vỗ bả vai hắn nói –“Nếu ngươiđã không muốn nghe….”
-“Khoan đã , về sau như thế nào ?” –Người nọ chậm rãi ngồi lại , ngón tay không tự chủ được mà nắm chặt chémrượu.
-Âu Ẩn Nguyệt gả cho bằng hữu ca ca nàng là Hạo Thiên– thiếu chủ của tiêu cục . Nàng ngày ngày đều phải chịu đau khổ, trời mưa thìphòng ở không được tu bổ rách mướp, khi đông đến thị lạnh run , mỗi ngày chỉ dựavào cháo hoa cho đỡ đói. Chỉ là , nàng lặng lẽ nhẩm tính từng ngày cho đến ngàygiỗ của cha mẹ, bởi vì chỉ có duy nhất ngày hôm ấy nàng mới có thể cùng ca ca đibái tế phần mộ của cha mẹ.
-“Cha, nương, ta rất tốt. HạoThiên đối với ta tốt lắm.” – Mỗi lần đến trước phần mộ của cha mẹ nàng đều nóinhư thế, sau đó chờ ca ca kể về cuộc sống trong một năm củahắn.
-“Cha , nương ! Ta sẽ báo thù ! Cha mẹ ở dưới suối vàngcó thể yên nghỉ …. Cha , nương. Vì cái gì hai người thật tàn nhẫn, nếu đã cho tamột thê tử tại sao không sớm nói cho tabiết?”
-“Ca?”
-“Nguyệt nhi, có người cầngặp muội.”
-“Ân.” – Nàng cảm thấy ca ca mình có chút quáidị, trong mắt phảng phất tràn ngập sự hối hận.
Không thể tinđược hắn đưa nàng về nhà hắn, một nữ tử trung niên xinh đẹp vừa thấy nàng liềngắt gao ôm chặt , nắm tay nàng khóc –“Là nàng , nàng là HươngNgưng.”
-“Ta gọi là Ẩn Nguyệt” – Nàng nhỏ giọng trảlời.
-“Không phải, con là nữ nhi của ta , nữ nhi mười mấynăm trước bị cướp đi.”
Trước mặt nàng trở nên mơ hồ, thanhâm của người nữ nhân kia cũng dần dần biến mất, nàng cuối cùng cũng tìm thấy ấmáp … một cánh tay rắn chắc đang gắt gao ôm chặt nàng trong lòng ngực. Trong lúcnàng đang mở màng ngủ , nàng cảm giác được quần áo của mình bị ai đó giải khai,một đôi tay mềm mại khẽ vuốt ve bả vai nàng, một giọt nước lạnh lạnh giống nhưmưa nhẹ rơi trên bả vai nàng…..
-“Nguyệt nhi …” – Tiếng caca gọi làm nàng thức dậy, vội vàng sửa sang lại quần áo, sợ hãi lôi kéo tay hắn–“Ca, ta muốn về nhà .”
Hắn gật đầu mang nàng rờiđi.
Trên đường không ai nói gì….
Vừa đếntrước của tiêu cục, Âu Ẩn Nguyệt nhịn không được kêu lên–“Ca…”
-“Đừng gọi ta là ca ca, những năm này ta hận nhấtchính là hai chữ ca ca này. Cả đời ta cũng không muốn nghe đến nó.” – Hắn vừađịnh rời đi liền bị Ẩn Nguyệt ôm chặt.
-“Âu Tinh Phàm, chodù ta không phải muội muội của ngươi nhưng tại sao lại vội vàng rời bỏ tađi?”
Hắn vẫn không nói gì.
-“Nếu khôngcó vấn đề gì, vậy thì vĩnh viễn đừng gặp mặt.”
-“Hảo” – Caca của nàng như vậy liền rời đi, cho dù nàng có gào khóc thế nào hắn cũng khôngquay đầu.
-“Nếu đã không gặp mặt chi bằng không thấy! Chuyệnxưa của ngươi rất hay , cám ơn ngươi!”
-“Ngươi không muốnbiết kết cục như thế nào sao? – Thanh Ngưng nhìn hắn thậtlâu.
-“Ta biết, bọn họ không còn gặplại.”
-“Ngươi hy vọng kết cục như vậy sao ? Đáng tiếc là bọnhọ đã gặp lại –Ca ca nàng nói –“ Gông xiềng của luân thường làm cho người taphải kiềm nén dục vọng của chính mình , mới tạo thành bi kịch của ngày hôm nay.Hiện tại ta không thể tiếp tục phạm sai lầm để bản thân phải hối hận. Nguyệtnhi, đi cùng ta đi , chúng ta sẽ vĩnh viễn không chialìa.”
-“Ta đều đồng ý với chàng” – Nàng biết rõ nếu trốntheo hắm sẽ phạm phải tội ác nhưng nàng vẫn làm thế.
Đángtiếc bọn họ rời đi cưa lâu, Hương Tuyết liền treo cổ tự sát, trong bụng đã cóbầu ba tháng.
Thanh Ngưng vừa nói xong, người nọ liền ômngực, hô hấp có chút khó khăn.
-“Ngươi có khỏekhông?”
-“Không có việc gì, chuyện xưa của ngươi làm ta nhấtthời phấn khích. Ta chưa từng nghe qua câu chuyện nào nhưthế.”
-“Chỉ là chuyện xưa thôi ngươi không cần để tronglòng.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.