Bác sĩ bước ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, và có chút không tin vào mắt mình
" Thưa ngài, thật là kì diệu… độc tố trong cơ thể phu nhân dần tan biến mà không cần thuốc giải hai cái gì khác. Phu nhân có khả năng miễn dịch độc tố ạ "
Lời nói của bác sĩ làm cho người ta nghe mà có chút không tin điều này rõ ràng là rất phi lý trên đời này làm gì có người như thế
" Cô ấy bây giờ sao rồi "
" Phu nhân bây giờ không sao rồi, tôi sẽ chế cho phu nhân thuốc giải để cho quá trình đó được diễn ra nhanh hơn "
" Được rồi ông đi đi "
A Tứ đi tới khoác vai vị bác sĩ này
" Để tôi tiễn ông "
Đi đến cửa hắn nhỏ giọng, hâm họa
" Nhớ kín mồm kín miệng nếu chuyện này lộ ra bên ngoài người tôi tìm trước tiên sẽ là ông "
" Vâng… vâng… tôi biết rồi "
Trong cơn hôn mê Ninh Hinh nhớ lại những kí ức đen tối đó nó như ác mộng ăn mòn trái tim bé nhỏ của cô sự lạnh lẽo và cô đơn đã giầy vò cơ thể mong manh vè yếu đuối ấy
Đau… rất đau …. Mỗi ngày phải chịu những cơn đau quằn quại, sống trong cái nơi tối tâm nhìn những con người độc ác đã giầy xéo cô, bắt cô phải uống ly thuốc độc thí nghiệm ra loại thuốc trị tất cả các loại độc tố trên đời
Cô là vật thí nghiệm cho chính người thân của mình. Nó đã bào mòn tuổi thơ đẹp đẽ của cô cái tuổi thơ mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-loi-yeu-thuong/1770994/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.