Nam Dạ đặt Ninh Hinh nằm trên giường, nhẹ vuốt tóc mái đã che đi gương mặt xinh đẹp của cô
Hinh Nhi, tỉnh lại đi có anh ở đây rồi. Hinh Nhi
Lệ Bách bước đến đầu tóc rối bù, gương mặt tiều tụy vì đã mấy ngày chưa ngủ. Dự định là mắng hắn một trận thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hắn mà đứng hình từ trước đến nay hắn chưa từng thấy dáng vẻ này, hắn chưa từng thấy một Cửu gia lạnh lùng cao cao tại thượng, coi mạng sống như cỏ rác thế mà lại đứng ngồi không yên vì một cô gái. Quả thật khiến hắn đờ ra
" Này tên họ Lệ kia mau đi vào đi. Tên này không biết ăn gì mà nặng muốn chết này "
Lệ Bách hoàn hồn lại nhanh chân bước vào
" Nam Dạ, cậu kêu tôi tới để làm gì?"
Sở Nam Dạ đứng dậy đi qua một bên lộ gương mặt xinh đẹp của Ninh Hinh
" Khám cho cô ấy "
" Được được, mà cậu đừng nhìn tôi bằng ánh mắt giết người đó tôi cũng sắp bị cậu hành chết rồi này "
Lục Tam và Lộ Khiết kéo A Tứ vào phòng bên cạnh vừa đi vừa mắng
" Tên này là heo à, nặng thế không biết "
" Mới đó mà đã ngất rồi đúng thật là yếu mà"
Ở bên này Lệ Bách khánh cho Ninh Hinh xong cất đồ nghề rồi nói
" Cô ấy không sao, do tác dụng của ca khẩu thuật thôi sáng mai là tỉnh lại "
" Vậy cậu về đi "
Nghe lời nói phủ phàn của Nam Dạ mà trố mắt nhìn
" Này đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-loi-yeu-thuong/1770985/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.