Ninh Hinh đứng ngay cửa, những giọt lệ rơi trên gương mặt xinh đẹp của cô
Khi nhìn thấy cô khóc không hiểu sao lòng hắn đau như cắt
" Dạ… đây là "
Cô ta sáp sáp vào người Sở Nam Dạ. Đắc ý ra vẻ
Ninh Hinh nhìn thấy cô ta khoác tay vào người hắn. Cô tức giận, gạt đi nước mắt đi đến gạt tay cô ta ra
" Cảm phiền cô tránh xa chồng tôi ra "
Mãn Thanh bị gạt sang một bên tuy tức giận nhưng cô ta đã kìm nén lại
" Thì ra là vợ mới cưới của Dạ sao?. Chắc cô cũng đã nghe thấy hết rồi đấy. Đi về mà an phận thủ thường làm người vợ tốt đi còn bên ngoài để tôi lo được rồi "
Hắn không nói gì chỉ muốn xem xem mèo con ngoan ngoãn của hắn sẽ giải quyết ra sao
Ninh Hinh trở lại dáng vẻ lạnh lùng như thuở đầu. Vì cô biết rằng dù có nóng nảy cũng sẽ không làm được gì
" Mãn Thanh đúng không? Theo như tôi được biết thì sự nghiệp của cô đang trên đà xuống dóc. Cô trở về đây lập nghiệp hay là quyến rũ người đã có vợ vậy "
Mãn Thanh cứng họng từng lời cô nói trúng tim đen của cô ta vậy. Cô ta cười lạnh phủ nhận
" Đúng thì sao, không đúng thì sao. Dạ vẫn còn tình cảm với tôi dù cô có là vợ thì cũng như người dưng thôi "
" Người dưng?" Ninh Hinh cười chua chát
" Cô mới là người dưng "
Dùng lời nói đuổi cô ta đi không được thì đành dùng hành động đuổi cô ta sẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-loi-yeu-thuong/1770973/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.