Thấy bộ đồ mới ngồi ở vị trí chủ toạ, ánh mắt như muốn giết người nhìn cô ta
A Tứ, A Ngũ à hai cách tay đắc lực của hắn cũng ở đây càng làm cho bầu không khí u ám và lạnh lẽo
Mãn Thanh đứng ở dưới tuy có chút rung sợ nhưng vẫn cố nén lại giữ bình tĩnh
" Dạ, em …"
" Mạn Thanh cô nên cẩn trọng lời nói "
A Tứ ngắt lời ả. Ả biết Ả Tứ sẽ không nói thế nếu không có lệnh. Nên ả đành phải diễn tuồng khóc nức nở
" Dạ, sao anh lại tàn nhẫn với em như thế huhu. Em biết sai rồi, anh đừng đẩy em ra xa nữa mà đừng lạnh lùng với em như thế em sợ …"
Vừa khóc vừa nũng nịu trách mắng, ngay lúc này ả không khác gì tiểu tiện nhân lấy giọt nước mắt để làm mềm lòng chủ thượng cả
" Ha… lúc rời đi cô có nghĩ đến cô tàn nhẫn thế nào chưa. Cô biết sai, cô sợ có liên quan gì đến tôi "
Sở Nam Dạ không muốn ở lại đây đôi co với cô ta, chỉ muốn nhanh chống trở về Trần Lệ viên ngay bây giờ. Hắn muốn nhìn thấy nụ cười của cô thay vì nhìn ả ta khóc ở đây giả vờ đáng thương
Cô ta im lặng, quan sát hắn. Giờ đây ả không còn nhận ra người đàn ông này nữa rồi nếu là trước kia hắn sẽ mềm lòng mà tha thứ còn giờ chỉ có sự tàn nhẫn, cử chỉ lạnh nhạt của hắn mà thôi
Không khí im lặng như tờ thì có thuộc hạ chạy đến trên tay cầm điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-loi-yeu-thuong/1770970/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.