Ninh Hinh mơ màng mơ mắt nhưng người kế bên lại không thấy đâu chỉ còn chút hơi ấm
Hắn vừa mới đi
Ninh Hinh nhẹ nhàng bước xuống giường nhưng ngay lập tức cô bị té xuống
Đêm qua đã kịch liệt đến thế nào, giờ chân cô không còn sức nữa, hạ bộ bên dưới truyền đếm cơn đau làm cô nhăn mặt
Nam Dạ nhìn thấy thì đặt tô cháo lên bàn, vội vàng đỡ cô dậy
" Cẩn thân một chút "
Ninh Hinh nhìn hắn, gương mặt lạnh lùng không thấy đâu giờ hiện lên một chút lo lắng. Hắn lo lắng cho cô
" Em nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Đêm qua xin lỗi em tôi nên kiềm chế bản thân "
" Không sao "
Cô nói không sao nhưng đó chỉ là lời nói thật chất cô đang rất đau, đang rất khó chịu
Hắn không nói gì chỉ bưng tô cháo trước mặt cô
" Em ăn chút đi "
Hắn đang chăm sóc cô, sự ân cần này khác với người đời đồn đại. Ninh Hinh bật cười, nàng đang cảm thấy rất hạnh phúc
A Khiết nói đúng cô đã rơi vào hố sâu của tình yêu không có lối thoát
" Dạ… anh không đi làm sao?"
" Em rất muốn tôi đi "
Cô lắc đầu
" Không có, anh là chủ tịch của Đế quốc công việc bộn bề sao có thời gian ở đây "
" Vừa mới kết hôn, tôi không nên để người vợ trẻ ở nhà một mình được. Mà em nói 'không có' vậy muốn tôi ở lại sao?"
Trời ạ, mình nói vậy sao? Mình muốn ngài ấy ở lại
Hắn vút mũi cô cưng chiều
" Không chọc em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-loi-yeu-thuong/1770968/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.